Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!
Chương 9 : Luật căn bản của vũ trụ
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Tôi tỉnh giấc với cảm giác thật tươi tắn, thư giản, đầy năng lực, cảm thấy mình như một người mới vậy.
Bạn tôi thì đang điều chỉnh một số điều khiển, nháy mắt với tôi và hỏi. “Giờ cậu cảm thấy khỏe hơn chưa?”
“Vâng, thật là khỏe khoắn…Bà tôi sao rồi! À, mà tôi đã ngủ bao nhiêu tiếng rồi?”
“15 giây,” Ami đáp lại.
“Cái gì?” Tôi ngồi dậy và nhìn xuyên qua cửa sổ. Chúng tôi vẫn đứng tại chỗ. Những người tôi thấy trước đó vẫn đứng đó. Người đàn ông với mái tóc trắng vẫn còn đó, không cách xa tàu vũ trụ của chúng tôi lắm. Không có gì thay đổi.
“Sao cậu có thể làm được như thế?”
“Cậu cần phải ngủ để sạc năng lượng của cậu. Chúng tôi có máy sạc năng lượng chỉ cần 15 giây có thể sản xuất ra năng lượng tương đương với 8 tiếng đồng hồ năng lượng cậu cần ngủ.”
“Thật đáng kinh ngạc làm sao! Thế người của cậu nơi đây không có nằm xuống để ngủ hả?”
“Nếu nói “không bao giờ” thì là thổi phồng quá rồi.” Chúng tôi có ngủ một lúc để nhận thêm năng lượng, sạc lại năng lượng trong lúc ngủ. Nhưng chúng tôi không ngủ lâu lắm. Chúng tôi không xài nhiều năng lượng như người trái đất của các cậu.”
“Tiếp tục nào! Thế giới tiến hóa họ thật sự biết cách thụ hưởng cuộc sống! Họ sống trên 500 tuổi! Họ hầu như không có ngủ!”
“Bây giờ cậu đã biết rồi đó!”
“Thế người đàn ông 500 tuổi đó…ông ta có mệt mỏi vì sống lâu như thế không?”
“Cậu có muốn tự mình hỏi ông ta không? Hãy đi cùng tôi.”
“Chúng tôi ngồi xuống trước màn hình. Bạn tôi lấy microphone ra và gõ vào một số yêu cầu trên bảng điều khiển. »
Khuôn mặt người đàn ông xuất hiện. Ami nói chuyện với ông ta bằng một ngôn ngữ rất lạ, sử dụng một số âm thanh giống như “shhhh” mà hầu như không nghe rõ. Ngay lập tức, tôi liên kết với họ bằng âm nhạc nghe giống như tiếng động cơ hơi nước của xe lửa cổ điển. Người đàn ông lắng nghe âm thanh và tiến về phía tàu vũ trụ. Sau đó ông ta mỉm cười với chúng tôi, nhìn chúng tôi xuyên qua màn hình như thể đang thấy chúng tôi vậy.
“Chào, Jim,” Ông ta chào tôi rất rõ ràng.
Tôi đã biết máy thông dịch đang được bật lên, bởi vì môi của ông nhép không có giống âm thanh tôi đang nghe.
“Ch..Chào!” Tôi đáp lại một cách bồn chồn.
“Cậu biết không, chúng ta hầu như có liên quan với nhau. Tổ tiên của tôi đến từ nền văn minh Trái Đất.”
“Ô!”, tôi không thể nghĩ ra được điều gì thú vị để nói chuyện với ông ta..
“Nền văn minh đó đã bị hủy diệt vì thiếu tình thương…”
“Ô!...”
“Cậu bao nhiêu tuổi hả, Jim?”
“M…Ý tôi là chín tuổi…Còn ông bao nhiêu tuổi?”
“Tôi khoảng 500 tuổi tính theo năm của trái đất.”
“Thế… ông không chán sao?”
“Chán là sao?...” Ông ta trông có vẻ không hiểu.
“Tức là khi trí năng tìm kiếm gì đó để hoạt động nhưng lại không tìm ra,” Ami giải thích với ông ta.
“Ồ, dĩ nhiên. Tôi đã quên...Không, tôi không có chán. Tại sao tôi phải chán chứ?”
Ngay sau đó, một người phụ nữ đẹp tiến đến gần ông ấy. Cô ta chào người đàn ông một cách dịu dàng. Ông ta ôm cô ấy và hôn nhiều lần. Cười vui vẻ lúc nói chuyện với nhau. Họ dường như thương yêu nhau nhiều lắm.
Cô ta ra đi và ông ấy lại tiếp tục nói chuyện với tôi.
“Niềm vui là trạng thái tự nhiên của con người và khi ý nghĩ phục vụ cho tình thương, thì sự chán sẽ không còn tồn tại,” ông ta vừa nói vừa mỉm cười.”
Theo tôi, dường như ông ta đang yêu người phụ nữ đẹp đó và tôi hỏi ông ta, “Có phải ông đang yêu?”
Ông ta thở thật sâu và trả lời, “Tôi lúc nào cũng tràn đầy yêu thương.”
“Với người phụ nữ mà lúc nảy đứng kế ông phải không?”
Ông ta mỉm cười với vẻ thông thái và trả lời, “với cuộc sống, với con người, với vũ trụ, với tâm trạng hiện tại…với tình yêu.”
Một người phụ nữ khác tiến về phía ông ta, thậm chí đẹp hơn cả người phụ nữ trước. Họ ôm và hôn nhau ở trên má, nhìn mắt nhau đắm đuối, nói, cười và sau đó chào tạm biệt nhau.
Tôi nghĩ chắc người đàn ông đó là một gã ăn chơi ở ngoài hành tinh…
« Có phải cậu sắp nói với tôi về luật được ban phúc lành? »
« Lát nữa sẽ nói! cậu hãy kiên nhẫn, » Ami mỉm cười.
« Chuyện gì xảy ra nếu tôi vi phạm một số nguyên tắc? »
« Cậu sẽ bị đau khổ »
« Tôi sẽ bị trừng phạt sao?, đem bỏ vào tù? »
« Không. Sự trừng phạt và tù đày không tồn tại nơi đây. Nhưng nếu cậu làm điều gì đó sai, cậu sẽ bị đau khổ. Cậu trừng phạt chính mình. »
« Chính tôi? Tôi không hiểu, Ami ạ. »
« Cậu có muốn tát vào mặt bà cậu không? »
« Không! Dĩ nhiên là không! Cậu nói cái quái gì vậy! »
« Hãy tưởng tượng cậu đã táng vào mặt bà cậu…Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu? »
« Tôi sẽ cảm thấy thật tồi tệ. Tôi vô cùng hối hận. Tôi không thể chịu đựng nổi! »
« Điều đó tương tự như cậu trừng phạt chính mình vậy…cậu không cần để người khác trừng phạt mình hay bắt cậu vào tù. Có những điều mà không ai làm được, không bởi vì chúng đi ngược với luật vũ trụ. Cậu không thể làm tổn thương bà cậu. Cậu không thể làm bà ấy bị đau về thể chất. Thì cậu sẽ không thể nào lấy những vật dụng cá nhân của bà ấy đi được. Mà ngược lại, cậu cố gắng để giúp đỡ và bảo vệ bà ấy. »
« Đúng rồi., bởi vì tôi thương yêu bà. »
« Nơi đây chúng tôi thương yêu lẫn nhau »
Có đôi lúc khi hiểu ra vấn đề gì đó thì sản sinh một tia sáng tương đồng nội tại bên trong chúng ta.
Giải thích của Ami cuối cùng làm tôi thông suốt. Tôi chợt hiểu ra những gì Ami đã cố gắng giải thích với tôi. Cái thế giới này không là của tôi. Không phải là nơi của sự cạnh tranh, sợ hãi và nghi ngờ người khác, sự ganh đua, ích kỷ. Không, nó không phải như thế. Nhân loại nơi thế giới này là một gia đình lớn nơi mà họ yêu thương lẫn nhau. Nên họ chia sẻ mọi thứ, luôn tìm kiếm niềm hạnh phúc cho mình và cho mọi người. Dường như mọi thứ giờ đây thật đơn giản đối với tôi.
« Và tất cả các thế giới tiến hóa trong vũ trụ được tổ chức như thế, » Ami giải thích cho tôi và thật vui khi tôi nắm rõ vấn đề.
« Thế, tình thương là nền tảng của một tổ chức. »
« Đúng rồi, Jim. Đó là Luật căn bản của Vũ trụ… »
« Cái gì? »
« Tình thương, » Ami đáp lại.
« Tình thương hả? »
« Tình thương. »
« Tôi đã nghĩ luật căn bản đó sẽ là cái gì đó phức tạp hơn… »
« Nó thật tự nhiên, đơn giản và dễ hiểu. Tuy nhiên, có một số người không dễ dàng để thể nghiệm hay biểu lộ tình thương đó. Sự tiến hóa là ở chỗ đó. Tiến hóa có nghĩa là tiến đến tình thương, tiến đến tình thương trí huệ mà tôi đã đề cập với cậu trước đó.
Cái cụm từ đó lại tiếp tục khai sáng trong tôi.
« Tiến hóa có nghĩa là tiến đến tình thương. » Dĩ nhiên rồi! tôi la lên.
« Những chúng sinh tiến hóa hơn sẽ thể nghiệm và thể hiện tình thương nhiều hơn. Thước đo của chúng sinh vĩ đại hay nhỏ bé được xác định duy nhất bằng thước đo về tình thương của anh ấy hay chị ấy… »
« Điều đó dường như hợp lý với tôi, Ami ạ. Tại sao chúng tôi cảm thấy thật khó để yêu thương? »
« Bởi vì chúng ta có một cái vật cản trở bên trong chính mình, nó ngăn cản hay kiềm hãm tình cảm tốt đẹp nhất của chính mình. »
« Vật cản trở gì vậy? »
« Ngã chấp. Cái ý niệm sai lầm về chính chúng ta. Cái « ta » không thật. Ngã chấp càng lớn, nó càng cô lập và càng làm chúng ta mất cảm giác, làm cho chúng ta quan trọng hơn bất cứ ai khác. Cái ngã chấp làm chúng ta tin rằng chúng sẽ là người phán xét biện minh cho sự khinh rẻ, làm tổn hại, sự chế ngự và quyền sử dụng người khác. Thậm chí bào chữa cho mình có quyền tùy ý sử dụng sự sống của người khác. Vì vậy ngã chấp là vật cản trở đến với tình thương, nó ngăn cản chúng ta không thể biểu lộ được lòng nhân từ, sự dịu dàng, lòng yêu mến, tính ngây thơ…của tình thương. Ngã chấp khiến chúng ta không ý thức - vô cảm với cuộc sống xung quanh chúng ta.
« Ngã chấp là con quỷ của tội ác, » Tôi nói với chút giận dữ.
Ami cười và tiếp tục lời giải thích của mình, « Ngã chấp được tạo ra như là công cụ bảo vệ các sinh vật, người mà phải bị sống trong các môi trường kém tiến hóa, trong các thế giới mà luật pháp là đặt ra cho chính anh ta. Ở những nơi mà cái ngã giúp cho việc sống còn. Nhưng khi một hành tinh nào đó cần tiến lên bậc cấp tiến hóa thì ngã chấp đó sẽ tự hủy, giống như hành tinh của cậu nơi mà tập thể bắt đầu quan trọng hơn cá nhân, thì không còn sự biện minh nào cho một ngã chấp quá mức. Ngã chấp biến thành một vật cản trở cho sự tiến hóa của một cá nhân hay tất cả thế giới anh ta. Hãy ghi nhận lời dặn của tôi: « Người ích kỷ chỉ quan tâm chính họ chứ không ai khác. »
« Cậu nói đúng rồi! »
Ngã chấp chỉ nói về chính họ. Ngã chấp nghĩ rằng Vũ trụ là xoay xung quanh họ. Sự tiến hóa của nhân loại bao gồm việc làm giảm bớt ngã chấp để mà tình thương và trí huệ có thể phát triển lên.
« Thế có phải những gì cậu đang muốn nói là người trái đất chúng tôi có nhiều ngã chấp… »
« Nó tùy thuộc vào trình độ tiến hóa của mỗi người. Tiến hóa càng cao, càng vĩ đại và ít ngã chấp, và ngược lại. Chúng ta hãy tiếp tục du hành, Jim ạ! »