Ân Cừu Ký

Chương 17 :

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Lửa bùng lên dưới chân vách đá, tỏa hơi nóng hầm hập. Cùng với gió giật, lửa càng lúc càng bừng cháy dữ dội. Mặc dù đứng trên đỉnh vách đá cao không dưới ba mươi trượng, nhưng sắc diện của Thế Lãm và Lan Hoa cung chủ vẫn ửng hồng.



Hơn năm mươi cánh diều lửa do bọn cung thủ bắn lên. Chúng lượn một đường vòng cung rồi cắm phầm phập dọc theo vách đá tạo ra một biển lửa khổng lồ trên không trung. Có những cánh diều bay sượt qua đỉnh đầu. Thế Lãm và Lan Hoa cung chủ, lướt thẳng vào thung lũng, nhanh chóng biến thành những bó đuốc, bùng lên rải tán như bầy đom đóm tỏa ra chung quanh.



Thế Lãm chộp hổ khẩu của Lan Hoa cung chủ, kéo nàng về bên trái vừa lúc một cánh diều lửa bay sượt qua bả vai nàng. Lửa bén vào trang phục của Lan Hoa cung chủ, sự biến quá bất ngờ, không còn cách nào khác, buộc nàng phải trút bỏ lớp lụa phủ bên ngoài.



Thế Lãm cau mày nhìn xuống vách đá :



- Ái chà, Minh Chỉnh và Hằng Ni muốn thiêu tại hạ và Lan Hoa cung chủ.



Một bụm khói đen bốc mùi hăng hắc cuộn lên tạo ra hình một cây nấm.



Lan Hoa cung chủ vừa ngửi được chất mùi hăng hắc đó đã nghiêm giọng cảnh báo :



- Hoàng tướng, họ không phải thiêu chúng ta đâu mà đang hun chúng ta bằng lửa độc của Hắc thủ chưởng bang Triển công. Mau mau bế huyệt đạo đi thôi.



- Chất độc gì mà ghê gớm quá vậy?



- Tiêu Hồn tán. Đây là loại độc chất đặc diện của Hắc Y bang. Chỉ cần ngửi phải, hoặc để dính vào da thịt, ngay lập tức toàn thân sẽ bị độc chất tiêu hủy hóa thành xác chết đen thui, bốc mùi tanh tưởi.



- Hắc Y chưởng bang đã đầu phục Minh Chỉnh rồi à?



- Ta e tất cả bang phái trong Trung Nguyên đều đã qui phục Minh Chỉnh. Bởi Minh Chỉnh là Tổng tài Thái Minh Công của Vương Mãng, mà Vương Mãng lại có Ngọc tỷ ấn soái.



Thế Lãm lắc đầu :



- Lan Hoa cung chủ, chúng ta không còn cách nào khác. Ở lại đây cũng chết, băng xuống thung lũng cũng chết, nhưng xuống thung lũng còn hy vọng một đường sống mong manh.



Tiêu Hồn tán được gió lùa tản mát vào không trung khiến cho Thế Lãm và Lan Hoa cung chủ lo lắng hơn.



Chàng định nhãn nhìn vào thung lũng và nghĩ thầm :



- “Thế Lãm ơi, cuối cùng mi cũng không thể giữ nổi cái mạng nhỏ nhoi của mình”.



Chàng đang nghĩ thầm như vậy, thì chợt thấy từng cánh nhạn trắng từ dưới thung lũng cất cánh bay lên. Chúng lượn lờ theo hình trôn ốc rồi từ từ bay vụt lên bầu trời mất dạng.



Thế Lãm cau mày nhủ thầm :



- “Bầy nhạn kia sao không bị những kình lực trong thung lũng đánh lên”.



Khi cánh nhạn sau cùng thoát ra khỏi thung lũng, kêu lên một tiếng, Thế Lãm mới bừng tỉnh như người mù chợt thấy được ánh sáng.



Chàng quay phắt lại Lan Hoa cung chủ :



- Lan Hoa cung chủ, tại hạ có cách xuống thung lũng rồi.



- Cách gì? Biến thành một hồn ma chăng?



Thế Lãm lắc đầu :



- Lan Hoa cung chủ không để ý đến những cánh nhạn vừa từ thung lũng bay lên à? Có lẽ chất độc Tiêu Hồn tán và lửa nóng khiến lũ nhạn mới rời tổ bay đi. Sự vô tình đó khiến cho tại hạ nghĩ ra cách xuống thung lũng.



Lan Hoa cung chủ đưa mắt nhìn theo bầy nhạn đang xếp thành hình cánh cung lao về phía trời đông. Có lẽ lũ nhạn ngỡ rằng bình minh sắp đến, đã đến thời khắc đi tìm cái ăn.



Nàng nhỏ nhẹ nói :



- Đúng rồi, lũ nhạn kia xuống được thung lũng, tất chúng ta có thể xuống được.



Thế Lãm trầm mặc :



- Để tại hạ thử xem. Nếu như không xuống được thung lũng thì Minh Chỉnh và Hằng Ni cũng không thể bắt được tại hạ và Lan Hoa cung chủ. Thà vậy còn hay hơn để rơi vào tay những con người bội bạc kia.



Chàng di thân đến bên bờ vách đá, nhìn vào thung lũng Nhạn môn :



- Nếu bây giờ có một quyền lực để biến tại hạ và Lan Hoa cung chủ thành đôi nhạn có lẽ hạnh phúc hơn phải tiếp tục kiếp sống một con người.



Lan Hoa cung chủ đến bên chàng :



- Sao Hoàng tướng lại bi quan chán nản như vậy?



- Mỗi người có một uẩn khúc riêng, tại hạ có uẩn khúc trong hiện tại, Lan Hoa cung chủ có niềm uất khúc của quá khứ.


- Tất cả đều do Vương Mãng sắp xếp?



- Vương Mãng là nhiếp chính đại thần, cạnh Tiểu hoàng đế. Chỉ việc loại được Thái thượng hoàng thì coi như y đã ngang nhiên trở thành Hoàng thượng rồi.



Thế Lãm thở dài :



- Chốn quan trường thật là bỉ ổi. Tại hạ vô hình trung bị người khác lợi dụng.



- Nếu Hoàng tướng là kẻ vô thân thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu còn người thân thì những người đó cũng khó mà thoát qua kiếp nạn này.



Thế Lãm sa sầm mặt xuống :



- Chẳng lẽ Vương Mãng không nghĩ đến tình huynh đệ với tại hạ sao?



Lan Hoa cung chủ mỉm cười :



- Đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, nếu không chúng sẽ mọc lại chỉ sau một cơn mưa rào.



Trong sử thi có ghi lại, khi Lưu Hán Tổ lên ngôi thì Hàn Tín bị chu di tam tộc, duy chỉ một người sống sót đó là Trương Lương, bởi vị đại thần đó đã nghiệm được cái lẽ, mình đã hết hữu dụng với Lưu Bang, nên đi tìm ông hoàng thạch để được an nhàn, sống hết quãng đường còn lại.



Lan Hoa cung chủ cười khẩy một tiếng :



- Vương Mãng sẽ theo lối hành xử của Hán cao tổ.



Thế Lãm thở dài lắc đầu :



- Vì lẽ đó mà tại hạ và Lan Hoa cung chủ sẽ bị truy đuổi đến cùng.



- Chúng ta là cỏ trong mắt Vương Mãng.



Thế Lãm cười gằn từng tiếng :



- Vương Mãng tưởng nhổ cỏ dễ lắm hay sao. Y có điều động thiên binh vạn tướng cũng không thể nhổ hết cỏ trong thế gian này.



Bình...



Tấm khiên lại bị tống ngược lên, rồi đóng sập xuống.



Thế Lãm quay ngoắt qua Lan Hoa cung chủ :



- Cung chủ, nếu như tại hạ và Cung chủ ngồi lên tấm khiên kia, tháo thanh sắt to này thì kình lực sẽ tống tấm khiên bay lên. Có thể tấm khiên sẽ đưa chúng ta đến Nhạn môn chăng.



Lan Hoa cung chủ bặm môi. Dưới ánh trăng, mắt nàng ánh lên những tia sáng diệu kỳ.



- Có thể đó là con đường duy nhất để đến được Nhạn môn. Thế Lãm, sống chết đều do trời định đoạt, chúng ta hãy thử coi hy vọng Thế Lãm và ta chưa phải là những kẻ mạng yểm số để chết yểu.



- Được, chúng ta sẽ thử.



Chàng và Lan Hoa cung chủ cùng vận công tới mười hai thành công lực rút thanh sắt khổng lồ ra khỏi cái khoen cài tấm khiên khắc hình cánh nhạn.



Thế Lãm ngồi kiết đà trên tâm khiên đó, hai tay bám chặt vào cái khoen. Chàng quay lại nói với Lan Hoa cung chủ :



- Cung chủ bám vào tại hạ nhé. Trên tấm khiên này chỉ có mỗi một cái khoen thôi.



Chúng ta có chết thì cùng chết chung.



Lan Hoa cung chủ e thẹn rồi cũng ngồi xuống ngay sau lưng Thế Lãm. Nàng vòng đôi tay mỹ nữ, trắng như ngọc qua thắt lưng Thế Lãm. Sự đụng chạm tự nguyện đó khiến cho hơi thở nàng nóng ran phả vào gáy chàng. Lan Hoa cung chủ cảm nhận có một cảm giác lạ kỳ đâu đó len lén ẩn tàng trong từng suy nghĩ thầm kín của mình.



Tiếng của Hằng Ni trên vách đá cao vọng xuống :



- Vương huynh, muội đã tìm ra cách xuống thung lũng Nhạn môn rồi. Chúng ta sẽ dụng thuật lăng không Di Hình bộ pháp mà theo cánh nhạn của muội.



Hằng Ni vừa dứt lời thì một tiếng nổ dữ dội phát ra.



Bình...



Tấm khiên bị lực kình đẩy bắn đi, xoay vùn vụt. Mặc dù đã bấu chặt vào chiếc khoen nhưng Thế Lãm và Lan Hoa cung chủ ngỡ như mình đang rơi vào cơn gió lốc khổng lồ không thể nào cưỡng lại được.



Thế Lãm nghĩ thầm :



- “Chúng ta sắp chết”.