Ân Cừu Ký

Chương 26 :

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Hai cánh cửa bằng gỗ lim mở tung ra sau tiếng rầm như quả búa tạ nện vào thanh gỗ mục, một gã đại hán vận huỳnh y xồng xộc bước vào. Gã vừa thấy Giang Thùy Linh đã cất lên tràng cười khăng khắc nghe vừa chói tai vừa tởm lợm :



- He... He... He Cắt những tiếng cười quái gở và nhục cảm ấy, tên đại hán lè nhè nói :



- Kỳ nữ đây rồi, hè... hè..., kỳ nữ đây rồi. Nàng biến mất tăm khiến đại gia đi tìm mỏi con mắt, mòn hết hai đế giầy.



Gã vừa nói vừa giang tay, nghiêng đầu trước mặt Giang Thùy Linh như một tên hề đang làm dáng.



Bị gã đại hán phá bĩnh, cắt ngang những hồi ức của mình, Thế Lãm sa sầm mặt xuống trầm giọng hi :



- Các hạ là ai?



Gã đại hán quay lại nhìn chàng, rồi vỗ vào ngực mình :



- Tên súc sinh kia không biết đại gia là ai? Bổn đại gia là Đô đầu đề lao Kim Lăng. Ngươi có muốn ta gông ngươi vào trong ngục tối không?



Đôi mày lưỡi kiếm của Thế Lãm cau hẳn lại.



- Thì ra ngài là Giám mục Đô đầu Lý Oai.



- Chính bổn đại gia. Tiểu súc sinh đã biết tục danh của bổn đại gia sao chưa chịu quỳ xuống lạy xin tha tội.



Thế Lãm đột nhiên cảm thấy thanh thản vô cùng, quả thật ngay chính chàng cũng không hiểu sao cảm giác thanh thản lại trổi lên trong lúc này mà lúc bình thời có lẽ lời xúc phạm của Lý Oai đã tạo ra trong lòng chàng sự phẫn nộ của hỏa diệm sơn.



Thế Lãm dấn ba bộ đối mặt với Lý Oai :



- Lý Oai giám ngục có lẽ đã say quá rồi chăng?



Lý Oai lỏ mắt nhìn chàng :



- Đại gia mà say à? Đại gia say sao lại biết kỳ nữ Giang Thùy Linh có ở đây.



Y quay qua nhìn Thùy Linh bằng nửa con mắt :



- Kỳ nữ Thùy Linh... ha... nàng có nghĩ bổn đại gia say không?



Thế Lãm đoán chắc thế nào nàng ca kỹ tên Thùy Linh cũng gật đầu, nhưng không, Thùy Linh đã lắc đầu còn nhỏ nhỏ nói :



- Tiện nữ không dám nghĩ Đô đầu giám môn như vậy.



- Ha... Ha... Ha... Ha... Ha...



Cắt tràng cười tự thị, Lý Oai quay lại Thế Lãm :



- Tiểu tử, ngươi đã nghe nàng nói rồi chứ? Bổn đại gia đâu có say.



Ly Oai với tay thộp vào bả vai của Thùy Linh :



- Đại gia thích nàng quá. Đi với ta... Đi với ta...



Thùy Linh nhìn Thế Lãm.



Lý Oai trừng mắt :



- Nàng dám cãi lệnh bổn đại gia à?



Thùy Linh cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.



Thế Lãm nghiêm giọng nói :



- Lý Oai Đô đầu khiếm nhã quá. Tại hạ đã thỉnh vị tiểu thư này đến đây bồi tiếp thi tửu với tại hạ, cớ sao Đô đầu lại bức ép nàng đi.



- Bổn đại gia đã muốn thì trời muốn.



Lý Oai gằn từng tiếng :



- Thùy Linh, nàng muốn ở lại đây bồi tiếp gã công tử này hay muốn đi với ta?



Thùy Linh bặm môi suy nghĩ một lúc rồi dời mắt qua Thế Lãm, nhỏ nhẹ nói :



- Công tử thứ lỗi cho tiện nữ, hôm khác tiện nữ sẽ lại hầu tiếp công tử.



Nàng dứt lời cúi mặt nhìn xuống mũi hài.



Thế Lãm thở dài lắc đầu :



- Tại hạ không ép cô nương.



Lý Oai được nước, càng đắc chí hơn. Y nắm tay Thùy Linh :



- Đi với đại gia qua phòng bên. Hôm nay đại gia sẽ cùng nàng vui vẻ suốt canh thâu.



Lão già thúc thúc đã được đại gia cho bọn thuộc nhân chăm sóc rất chu đáo.



Lý Oai vừa nói vừa kéo Thùy Linh ra cửa gian lầu. Thế Lãm gọi giật nàng lại :



- Cô nương!
- Tại hạ cũng đã uống hết! Tửu lượng của Lý đại gia quả là vô địch thiên hạ.



Thế Lãm nói xong liền lấy một thoi vàng đưa qua Lý Oai.



- Nén vàng này thuộc về Lý đại gia, vì đã uống hết trước tại hạ.



Thùy Linh nghe chàng nói mà chỉ lắc đầu. Nàng không thể nào tin được trên đời này có một người uống một lúc năm cân rượu mà vẫn bình nhiên như chẳng hề uống giọt rượu nào.



Thùy Linh cũng thắc mắc vô cùng bởi mới đây thôi Thế Lãm chỉ uống vỏn vẹn vài chén rượu mà đã tỏ ra lâng lâng rồi, thế mà bây giờ chàng lại khác hẳn.



Thế Lãm quay sang Thùy Linh :



- Phiền cô nương gọi dùm hai mươi cân rượu cho tại hạ.



Lý Oai trợn mắt nhìn Thùy Linh, khoát tay như đuổi ruồi :



- Nàng... nàng kêu... kêu hai mươi cân nhanh... nhanh lên...



Gã vừa nói vừa nấc cụt.



Lịnh của Lý Oai đã ban, Thùy Linh đâu dám cãi. Nàng lui nhanh ra khỏi phòng, và một lúc sau cùng với gã tiểu nhị khệ nệ bưng vào bốn vò rượu.



Đặt bốn vò rượu lên bàn, gã tiểu nhị nhìn chằm chằm vào ngọn Vô Ảnh đăng huyền diệu, nên chẳng khác nào đã bị hốt hồn vào ngọn đèn đang phát sáng huyền ảo kia.



Thế Lãm bưng vò rượu chìa đến trước mặt Lý Oai :



- Thỉnh Lý đại gia.



Lý Oai đón vò rượu của Thế Lãm :



- Tốt! Tốt lắm! Ta uống đến chết... chết... chết mới thôi. Mời... hức... mời...



Thế Lãm mỉm cười bưng vò rượu lên miệng. Cùng với động tác bưng vò rượu thì ngọn chỉ Kim ảnh lại thọt vào đáy vò rượu của Lý Oai.



Hai người lại ngửa cổ uống ừng ực.



Gã tiểu nhị và Thùy Linh cứ trố mắt nhìn.



Lý Oai rùng mình, hực lên một tiếng.



Gã rùng mình lần thứ hai.



Tên tiểu nhị nổi gai ốc khi thấy toàn thân Lý Oai run cầm cập.



Lý Oai đang uống đột ngột nẩy người một cái vùng hạ đẳng của gã phát ra âm thanh như tiếng bong bóng bị nổ.



Lý Oai ngã ngửa ra sau, giẫy giụa, lăn lóc. Vò rượu trên tay gã rơi xuống bàn bể tan.



Thế Lãm bình nhiên lấy ngọn Vô Ảnh đăng trả lại vào ống tay áo thư sinh, nhìn cái xác của Lý Oai như một con ễnh ương, hai mắt lồi hẳn ra ngoài, ngũ quan đều rịn máu, miệng sùi bọt cùng với rượu trào ra ồng ộc.



Tiểu nhị trợn trừng mắt nhìn Lý Oai chằm chằm, vội ngồi thụp xuống lay vai gã.



- Lý đại gia! Lý đại gia!



Lý Oai bất động hoàn toàn, vì hồn đã bỏ xác.



Thế Lãm chắp tay sau hông bước đến mở cửa sổ. Ánh sáng rọi vào phòng. Tiểu nhị bất thần quay sang nôn ọe, cả thân thể Lý Oai tràn ngập rượu, rượu túa ra từng lỗ chân lông trông vô cùng gớm ghiếc.



Thế Lãm nhét vào tay tiểu nhị một thoi vàng.



- Y muốn uống rượu để được chết, và đã được chết theo đúng ý muốn của y.



Tiểu nhị ngước lên nhìn chàng :



- Lý đại gia chết, ở đây sẽ phiền lụy cho tiểu nhân.



Thế Lãm lắc đầu :



- Người uống rượu chết, tiểu nhị chẳng có trách nhiệm gì.



Chàng chỉ cái xác Lý Oai :



- Ai thấy cũng biết gã chết vì rượu. Tại hạ sẽ đưa Giang cô nương rời Tầm Dương lầu.



Chàng vừa nói vừa lấy luôn mười nén vàng để trên bàn nhét vào tay tiểu nhị, rồi không để cho hắn nói, kéo luôn Thùy Linh ra ngoài cửa.



Thế Lãm vừa ra ngoài hành lang, đột ngột nghe tiếng ngựa hí vang trước cửa Tầm Dương lầu.



Thế Lãm đâu thể nào quên được tiếng ngựa hí quen thuộc đó. Dù có sấm rền bên tai, hay tiếng binh khí vang lên giữa trận tiền Thế Lãm vẫn có thể phân biệt tiếng hí của Hắc long câu với tiếng hí của muôn ngàn con tuấn mã khác.



Chàng sửng sốt đứng ngây người, rồi thoắt một cái trổ luôn Di Hình bộ pháp băng ra ngoài lầu Tầm Dương. Phía trước chàng non mươi trượng, Hắc long câu đang nện bốn vó phi nước đại, người ngồi trên mình ngaự nhìn từ phía sau có dáng vóc giống như tạc với gã tướng số thư sinh mà chàng đã bắt gặp tại Trúc Giang thị trấn.



Thế Lãm muốn băng mình đuổi theo, nhưng sực nghĩ đến Giang Thùy Linh và Huyền Tử Phong Tổ Tổ liền sững bước. Chàng lẩm nhẩm nói :



- Hắc huynh, Thế Lãm này sẽ tìm lại huynh sau.