Ăn Hành Tại Dị Giới

Chương 59 : Thôn Vân Hà

Ngày đăng: 02:19 27/06/20

Sau khi được nhân vật thần bí trong Châu gia đánh lén sau lưng, Lưu Phong nằm ngắc ngoải trên cỗ xe thồ chở ra ngoài bờ sông Thanh Vân. Và gã phu xe không ai khác ngoài cậu em vợ đáng mến Châu Kiệt. Hắn theo lời dặn của Châu lão gia thả xác Lưu Phong xuống sống để phi tang tội chứng.
Đó là một buổi chiều u ám, ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ như máu.
Sau hai ngày bơi ngửa trên sông, cuối cùng Lưu Phong đã chịu bơi vào bờ, nói đúng hơn, gã bị mắc vào lưới đánh cá nên được ngư dân ven sông kéo lên. Hắn ta chưa chết, thưởng thức trọn vẹn một chưởng tàn độc, uy lực lão già đó cũng không hơn kém Bạch Vân Thành chủ bao nhiêu. Nếu là Lưu Phong của một tháng trước, có lẽ hắn đã vong mạng thật rồi. Song hiện tại hắn đã luyện được Nghịch Hành Khí Công, thân thể đã rắn chắc hơn nên vẫn còn thở được.
Khi bị rơi từ tầng bốn xuống mặt đất, Lưu phong bị chấn động mạnh, hắn muốn đứng dậy để chửi tên ác ôn nào đó đã đánh lén hắn. Nhưng không thể, kẻ đó muốn hắn chết vậy mà hắn còn ngóc đầu dậy, chắc chắn sẽ ăn thêm một đòn chí tử khác. Đôi mắt của Lưu phong thấy rất rõ ràng, trong Châu Phủ không ai quan tâm đến sự sống chết của hắn, thậm chí không muốn nhìn thấy mặt hắn trong gia tộc. Đến như cô vợ hờ của hắn, thái độ của Chi Hoa hơi lồi lõm. Chẳng biết là do nàng bị sock không nói nên lời, tay chân đi lại không vững nên không chạy qua chỗ hắn, hay thực sự trong tâm người đó không muốn cứu.
Bạch Vân thành quá nguy hiểm đối với một tâm hồn ngây thơ, thánh thiện như hắn.
Lưu Phong là một người rất lạc quan, nhưng hắn cũng phải dành thời gian hai ngày bơi ngửa trên sông để suy nghĩ nhân sinh phức tạp. Cho đến hôm nay hắn vẫn nghĩ không thông suốt, nhưng đã bị người ta kéo lên bờ, thì đi đến đâu, hay đến đó. Dù sao ở Bạch Vân thành cũng chỉ có Lưu lão gia là quan tâm hắn thực sự, những người ở bên ngoài, không nên đặt hết niềm tin, tình cảm vào họ. Nhất là nữ nhân.
....
Vì Lưu Phong ngâm mình trong nước lâu ngày, cho nên người ngư dân dùng dây thừng treo ngược hắn lên sào để phơi khô, sau một ngày tắm dưới ánh nắng mặt trời hắn đã lờ mờ tỉnh giấc.
Lưu Phong cảm thấy đau nhói như bị kim đâm vào bụng, khiến hắn rùng mình kêu lên
“ Oái, cái gì cắn đau thế!”
Lưu Phong đang bất động đột nhiên thốt ra tiếng, Cậu bé đứng cạnh hắn bị hắn dọa cho té ngửa về sau, một lúc sau lắp bắp nói.
“Cha tôi bảo anh bị âm nước, cho nên tôi lấy kim chọc thủng vài lỗ cho nước chảy ra nhanh hơn đó mà”
Lưu Phong méo mặt, may là thằng bé dùng kim, nó mà dùng dao thì hắn ngỏm thật rồi. Cũng nhờ thằng bé kích thích lại cảm giác của hắn, cho nên Lưu Phong mới tỉnh táo trở lại. Hắn vũng vẫy nói với thằng bé.
“ Thật là thông minh, nhờ cậu mà ta đã tỉnh rồi đấy, giờ mau thả xuống đi.”
Thằng bé lắc đầu.
“Không được, đợi cha tôi về mới thả anh xuống được, nhỡ đâu anh là người xấu, nhân lúc không có người lớn trong nhà, anh bắt cóc tôi đi thì sao? Nhìn mặt anh gian lắm.”
Lưu Phong á khẩu, mặt hắn khôi ngô tuấn tú mà đứa bé này lại bảo hắn giống kẻ gian. Hừ, nếu không phai hai chân , hai tay vị treo ngược lên sào, hắn đã đánh thằng bé mấy cái vào mông vì cái tội xúc phạm nhan sắc trời phú của hắn.
Lưu Phong cười khổ.
“Thôi nào cậu bé, nhìn ta đâu phải người xấu, thân thể bị thương, lại nhịn đói hai ngày, muốn chạy còn không được huống chi bắt cóc người khác. Cậu thử nhịn ăn hai ngày xem có đi nổi không?”
Thằng bé dè dặt nhìn Lưu Phong, nó đi tới đi lui, qua trái, qua phải. Một lúc sau ánh mắt của nó sáng lên. Đưa hai bàn tay vỗ vào nhau.
“ Anh nói đúng, nếu con người không ăn uống, lại bị thương nặng như vậy chắc chắn sẽ chết. “
Lưu Phong cười gật gù, không ngờ ở nơi hẻo lánh thế này lại có thằng bé thông minh, suy luận cũng hợp lý quá đi.
“ Vậy còn chờ gì nữa, mau thả ta xuống, ta khó chịu lắm rồi nè.”
Thằng bé đưa tay sờ chiếc cằm làm bộ suy tư, nói bằng giọng lạnh lùng:
“Anh không phải là người, anh chính là thủy quái chuyên ăn thịt con nít như tôi, tôi không thể thả anh ra được. Tý nữa ba tui về, tui mách ổng làm thịt anh cho coi.”
Thằng bé thấy khuôn mặt Lưu Phong toát lên vẻ hung ác, nó khóc ré lên rồi chạy tít vào trong nhà, lâu lâu thò đầu nhìn Lưu Phong treo giữa trời nắng…
Cuối buổi chiều, người đàn ông đội nón lá, xách trên vai giở cá với túi gạo trở về nhà. Thằng bé núp cạnh cánh cửa chạy ù ra đón. Nó khóc lóc kể lể rồi chỉ tay vào cây sào ngoài vườn.
….
Buổi tối đến, căn nhà gỗ tràn ngập ánh lửa bập bùng, trên gác bếp là một nồi cháo cá đang sôi ùng ục, mấy cọng rau thơm phả một mùi hương cay nồng, kích thích vị giác.
Người thôn phu cầm chiếc muôi gỗ, múc bát cháo nóng hổi đưa cho Lưu Phong.
-Xin lỗi cậu, thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm cậu bị tổn thương rồi.
Đưa mắt nhìn thằng bé, thấy nó vẫn nấp sau lưng rắn chắc đen sạm của cha mình, lâu lâu nhìn Lưu Phong một cách lấm lép. Từ khi hắn được người thôn phu thả xuống, thằng bé không nói câu nào, chỉ nhìn trộm hắn.
Lưu Phong nhận lấy bát cháo, sự buồn phiền qua đi nhanh chóng.
- n nhân nói quá lời rồi, không nhờ cháu bé thì chắc tôi vẫn chưa tỉnh lại. Không biết nên xưng hô như thế nào, để sau này tiện bề báo đáp.
Người đàn ông cười xuề xòa.
-Báo đáp gì chứ, cậu cứ gọi thôi là Cao Thúc, còn thằng này là Tiểu Mãn. Thấy người gặp nạn thì cứu thôi, tại tôi thấy cậu mắc vào lưới nên không lôi anh vào bờ, sau này tôi lấy lưới đâu mà bắt cá. À, mà vì sao cậu lại lạc trôi trên sông?
Số phận của Lưu Phong chưa tận, khi cả thế giới bạch vân thành dường như quay lưng lại với hắn, Lưu Phong chẳng thiết tha quay về đó nữa, định phó mặc số phận đẩy đưa theo dòng nước. Không ngờ lại mắc vào lưới đánh cá, lại được ăn cháo no nên nữa chứ. đúng là ở hiền gặp lành.
-Tôi là Lưu Phong, bị đám người xấu đánh gần chết rồi quẳng xuống sông. Cảm ơn thúc và Tiểu Mãn đã giúp đỡ.
Cao Thúc nhìn hắn thê thảm quá, bèn vỗ vai an ủi.
-Nếu bọn chúng biết cậu còn sống sẽ không tha cho cậu đâu, chi bằng ở lại đây tĩnh dưỡng vài hôm, sau đó rời đi nơi khác cũng chưa muộn.
Tiểu mãn nhéo Cao Thúc gắt nhẹ
-Cha, người đó là yêu quái đó, đừng cho hắn ở lại.
Lưu Phong kiềm chế không phụt miếng cháo lên mặt vị ân nhân đáng kính. Hắn cố nuốt cạn một hơi, rồi ho sặc sụa.
Cao Thúc cười khổ.
-Cậu đừng để ý, nơi này quả thực có một con quái thú ở dưới sông, chuyên ăn thịt mấy người dân phu đánh cá, thành ra ai cũng sợ nó cả. Nhưng cũng may nó chỉ hoạt động vào ban đêm, ban ngày tôi có thể đánh cá, đổi lấy gạo sống qua ngày.
Thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, có thể Lưu Phong sống trong thành thị đông đúc, an toàn quen rồi. Trong rừng tối có yêu thú, ở con sông lớn này có quái thú cũng là chuyện bình thường. Lưu Phong tự lẩm bẩm một mình.
-Quái thú sao? Hic, phải nhanh chóng nghỉ ngơi cho lại sức, rồi chuồn lẹ khỏi chỗ này.