Ăn Hành Tại Dị Giới

Chương 74 : Sơn Tặc

Ngày đăng: 02:19 27/06/20

Sau vụ va chạm nhẹ giữa Thủy quái và người dân thôn Vân Hà vào chiều tối hôm qua, Tình hình lúc này đã trở lại bình ổn như thường ngày. Bánh xe nước vẫn có thể được hoạt động vào ban ngày dư sức cung cấp nước cho đồng ruộng khô cằn, còn buối tối thì hên xui nó còn phụ thuộc vào Tâm Trạng của con Thủy quái.
Mới đầu nó còn khá kích động và thường xuyên nghịch ngợm khiến người dân phải dựng lại bánh xe vào sáng hôm sau, nhưng lâu ngày, nó đã quen với việc xuất hiện món đồ trang trí mới trong địa bàn của mình. Kể ra tiếng kẽo kẹt của bánh xe hay tiếng nước chảy róc rách cả ngày khiến nó có nhiều cơn mộng đẹp nên cũng không chấp vặt những hành động thô lỗ của đám dân chài.
Thế cục đã ổn định, Lưu Phong cùng thương đoàn Giang Anh lập tức cuốn xéo khỏi thôn. Ngày bọn họ ra đi, Trưởng thôn Phú Lùn cùng toàn thể người dân ra ngoài đưa tiễn. Bộ dạng sướt mướt chẳng khác nào tiễn kẻ đang sống trở về cõi vĩnh hằng.
Kể Ra những việc mà ông chủ Giang cũng giúp đỡ được bọn họ rất nhiều cả vật chất lẫn tinh thần. Đặc biệt là vợ lão Phú cứ khóc um lên, nằng nặc đòi đi cùng ông chủ Giang để đền đáp. Bất quá ông chủ Giang là người bao dung độ lượng, chuyện mà ông đã làm chỉ toàn dựa trên trách nhiệm chứ không làm việc theo tình cảm cá nhân.
Giờ đã đến lúc phủi mông mà đi không thương tiếc.

Muốn đi từ thôn đến Thiên Phổ thành cũng mất gần một ngày đi đường, chưa kể lần này còn mang nhiều đồ đạc và hành lý thành thử tốc độ di chuyển còn chậm hơn lẽ thông thường.
Cũng may thân phận của Lưu Phong không nhỏ, hắn được ngồi trên xe kéo không phải bước bộ như những gia nhân khác.
Tiểu Mãn cũng nhờ đó mà được ánh hào quang của Lưu Phong che chở.
Vượt qua quãng đường bằng phẳng không mấy khó khăn, nhưng trước mặt còn phải đi đường núi toàn đá là đá. Mấy con ngựa đã tạm tời đình công khi phải leo dốc cho nên mọi người đều phải ra sức khuân vác hàng hóa qua đoạn đường hiểm trở.
Đây cũng chính là lúc nguy hiểm.
Thương đoàn phải đi qua hẻm núi dựng đứng, ánh sáng ban ngày còn khó lòng chiếu sáng được khu vực bên trong, huống chi vào tầm xế chiều lại càng mờ mịt không nhìn thấy đường.
Một nơi rất thích hợp cho sâu bọ và côn trùng trú ẩn.
Nhưng đó chưa thể so sánh với những tên sơn tặc khát máu dùng hẻm núi để cướp bóc người và của. Vậy nên thương đoàn Giang Anh chỉ có nam nhân đi làm ăn xa, còn gia quyến đều ở Thiên Phổ thành.
Vừa bước vào được nửa chừng, hẻm núi đá bị mấy tảng đá lớn chắn ngang xung quanh đó còn có mấy cờ hiệu rách nát, mấy bánh xe ngựa nằm ngổn ngang ở hai bên vách núi.
“Không xong rồi ông chủ? con đường đã bị chặn” một hạ nhân đi trước thăm dò trở lại báo tin. Vẻ mặt lấp tấm mồ hôi cùng sự hốt hoảng: “Xung quanh còn có vết tích của cuộc xung đột. Có thể là sơn tặc gây nên.”
Ông chủ Giang cảm thấy dự cảm không lành, vội vàng quay sang chỗ Lưu Phong. “Có sơn tặc chặn đường, Lưu hộ vệ thấy nên làm thế nào?”
Lưu Phong chẳng thèm nhìn lấy một cái, hắn còn hạ được con chuột béo, lại dằn mặt được Thủy quái to lớn, mấy tên sơn tặc cỏn con làm sao hắn để vào mắt cơ chứ.
“Ôi dào, có mấy tên sơn tặc sao mọi người làm lo lắng đến thế. Có một nhân vật bản lĩnh cao cường như ta bảo hộ, các người còn sợ con khỉ khô gì nữa.”
“Ta cũng đoán Lưu hộ vệ sẽ không làm ta thất vọng, chẳng qua nói trước để cậu có thời gian khởi động thân thể để tẩn chúng ra bã, cho chừa cái thói hung hăng cướp đoạt đồ của người khác.” Ông chủ Giang vừa gật đầu lia lịa với Lưu Phong liền kêu quản gia mắt ếch: “Tiếp tục đi lên.”
Đoàn người ngựa chậm rãi đi về phía trước. Khi chỉ còn cách đụn đá chắn đường khoảng mười mét, bỗng nhiên từ phía sau tảng đá xuất hiện mấy tên đại hán đầu trọc to xác, tay cầm đuốc tay cầm đao tạo dáng “seo phì” trước đám người thương đoàn.
“Ngạc nhiên chưa? Bọn ta là cướp đây!”
“Ấy, không đúng, câu này quê quá theo như khẩu hiệu của anh em đồng đạo phải là thế này”
“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn bước qua hãy để lại túi tiền.”
Mấy tên cướp cười nham nhở đủ thấy chỉ có cái xác to nhưng đầu óc có vẻ ngây ngô và chậm cập nhật những slogan mới. Giờ là thời buổi nào còn xưng những câu xoàng xĩnh như vậy. Lưu Phong chỉ nghe thôi đã thấy ngứa tai rồi.
“Đúng là bọn quê mùa!”
Tiếng tranh cãi đọc lời thoại của mấy tên sơn tặc dần dần đi vào hồi kết, cuối cùng cử ra một tên tai to mặt lớn cầm cây chùy sắt trên vai, hùng hục bước tới trước đoàn người ngựa.
“Khỏi vòng vo, đưa tiền hay giao mạng!”
Thương đoàn gia nhân lùi lại phía sau hỏi ý ông chủ Giang, ông ta lại quay về phía Lưu Phong đang mắt nhắm mắt mở. Lão gật đầu ra hiệu cho hắn đi lên.
“Hết giờ hành chính rồi, mấy người mau về sơn trại bọn tôi mang nhiều tiền quá sợ mọi người sẽ đuối sức. Chi bằng ngày mai hẵng ra đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện cụ thể.”
Tên thủ lĩnh nheo mắt suy nghĩ một hồi, hắn đáp
: “Ngươi nói có lý, ta rất tán thành ý kiến của ngươi, mắt ta bị cận cho nên rất ngại đếm tiền vào buổi tối.”
Ngừng một lúc, đôi mắt tên thủ lĩnh chợt phát ra một tia gian xảo.
“Nhưng trại chủ của bọn ta rất hiếu khách, các ngươi lại đường xa lăn lội qua đây, vậy nên hãy ghé qua sơn trại ngủ một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.
Lưu Phong gật gù.
“Thật là một sự chu đáo đáng kinh ngạc, vậy chúng tôi phải đánh chén một bữa mới được.
Tên thủ lĩnh đầu trọc chợt nở nụ cười khinh bỉ.
“Không đúng, ta chỉ mời một số người có đủ tư cách gặp trại chủ thôi. Những người còn lại nghỉ tại chỗ đếm kỹ ngân lượng cho ta, ngày mai chúng ta làm việc nhanh gọn.”
Lưu Phong hiểu rõ, tên thủ lĩnh muốn giữ người quan trọng làm con tin, ngày mai sẽ dùng tiền để đổi lấy người a. Trời đã tối, bọn người này chỉ cần tiền chứ mấy vật dụng, sổ sách thì không quan tâm vậy nên chúng mới không mang toàn bộ về sơn trại.
Bọn sơn tặc này không đơn giản.
“Vậy theo thủ lĩnh thì ai trong số chúng tôi có đủ tư cách được ăn uống cùng trại chủ.”
Thủ lĩnh sơn tặc nhìn qua một lượt, đầu tiên hắn sẽ chọn Tô Anh con trai của ông chủ Giang, dựa vào dáng người bụ bẫm, làn da láng mịn nên hắn ta đoán Tô Anh có thân phận không nhỏ trong đoàn người. Người kế tiếp chính là Lưu Phong, kẻ có chút thực lực bảo vệ thương đoàn, mất hai người này thương đoàn chắc chắn khó mà đi tiếp.
Khả năng quan sát tỉ mỉ như vậy mà nói bản thân bị cận, chứng tỏ tên thủ lĩnh nói điêu. Không những thế âm mưu của hắn vô cùng rõ rệt.
Tô Anh nhìn thấy thủ lĩnh đầu trọc chỉ tay về phía mình, cả người lập tức hít thỏ không thông, dùng ánh mắt run rẩy nhìn ông chủ Giang tỏ vẻ cầu cứu.
Sắc mặt của ông chủ Giang vô cùng phức tạp, ông bắt đầu suy diễn sự việc theo chiều hướng khác. Lưu Phong ăn nói có phần ngây ngô nhưng cũng có thể hắn giả bộ như vậy, nếu hắn ta có quan hệ với bọn sơn tặc vậy thì của cải mang theo coi như mất sạch. Có điều hắn từng giúp thôn dân vài lần không giống với kẻ tiểu nhân a.
“Lưu hộ vệ, chuyện này…?”
Lưu phong cười hố hố để giảm bớt sự căng thẳng, hắn quay sang chỗ ông chủ Giang cùng Tô Anh cố ý nói lớn.
“Mọi người đừng quá lo lắng, ta cùng Tô thiếu gia được trại chủ coi trọng, người ta đã mời, cẳng lẽ lại từ chối.”
Nói xong hắn túm lấy cổ áo Tô Anh lôi tới chỗ bọn sơn tặc. Trước đó không quên gật đầu ra hiệu cho ông chủ Giang tự mình lo liệu. Đối phương là thủ lĩnh dày dặn kinh nghiệm càng nói nhiều càng dễ lộ kế hoạch.
Nhân số của bọn chúng đã đông lại còn hung hãn, ở đằng sau còn bao nhiêu tên chưa xuất hiện Lưu Phong không nỡ rời đi mà không nói một câu.
Dù hắn có đánh bại bọn chúng đi chăng nữa thì ông chủ Giang cũng bắt hắn đi dọn đống đá trước mặt. Thôi thì cùng con trai ông ta bị giam làm con tin nhưng lại nhàn hạ vô thường.
“Thôi nào, Tô thiếu gia, có ta ở đây đi cùng thì cậu run cái gì cơ chứ, trước sau cũng tiếp xúc với đại nhân vật, cậu nên tập dần đi là vừa, sau này cha cậu còn trao quyền làm ăn cho cậu nữa chứ. Đừng để ông ấy thất vọng a.”
Thủ lĩnh sơn tặc cười lớn một hồi vang cả núi rừng: “Hay lắm, các ngươi rất biết điều, nhưng chúng ta có một nghi thức giành cho khách quý, các ngươi không được từ chối đâu đấy. ”
Gã búng tay kêu tách một tiếng, hai tên sơn tặc từ phía sau mang theo dây thừng lập tức trói chặt Lưu Phong và Tô Anh.
Âu đệch, hóa ra còn có thứ này nữa…Đây chính là tự mình chui vào lưới. Lưu Phong cười mếu máo.
“Không ngờ vụ làm ăn này lại dễ dàng đến vậy. Nắm trong tay con trai của thương lái có cho kẹo chúng cũng không dám rời đi.”
“Lão gia, cứu con!” Tô anh nghe vậy thì la thất thanh, vội vàng chạy lại chỗ thương đoàn bất quá một tên sơn tặc đã túm lấy đầu dây thừng kéo giật về.
“Con heo kia ngoan ngoãn chút coi, ta mà cáu lên là đem nhà ngươi quay chín đó nhé!”
“Lưu hộ vệ, ngươi làm cái quái gì vậy hả?” Tô Anh bị kéo rồ rồ trên mặt đất, quần áo đã rách rưới vội khóc um lên.
Lưu Phong cảm thấy có hơi phiền phức, Tô Anh mà cứ khóc rống lên thể nào cũng làm đám sơn tặc tức giận, không khéo còn trút giận lên hắn nữa.
“Khóc lóc cái gì? Để ta đi nhắn ông chủ Giang chuẩn bị tiền cho thật tốt, ngày mai đến chuộc chúng ta là xong. Cha ngươi lắm tiền sợ gì chứ?”
Thấy hai con mồi đã bị quấn dây thừng, tên thủ lĩnh không ngại cho Lưu Phong tạo chút áp lực cho ông chủ. Hơn nữa tên này khờ khạo tự giao ra con trai thương lái, khiến cho hắn và đồng bọn đỡ đổ mồ hôi.
“Ông chủ Giang, ông phải giúp chúng tôi…”
Lưu Phong giả bộ run sợ chạy tới chỗ ông chủ giang, khi chỉ còn vài thước nữa là tới đột nhiên dầy thừng đã bị kéo căng ngăn cản hắn đi tới. Nhưng khoảng cách này đủ gần để hắn nói nhỏ cho ông chủ.
“Tối nay mọi người đi ngay trong đêm mới có hi vọng giữ được của, còn cậu chủ và tôi sẽ tự ứng biến, nếu chẳng may có chuyện không lành xảy ra. Ông chủ cứ làm vài nháy sinh thêm mấy cậu quý tử nối dõi là được rồi.”
“Lưu hộ vệ cứ yên tâm, ta sẽ cứu hai người.” Ông chủ giang câu trước nói to câu sau lại nói lí nhí: “Ta có rất nhiều con rơi, nhiều đứa còn sáng dạ hơn Tô Anh nhiều lần, nhưng nó là sản phẩm của ta hồi còn trẻ bị bà bán thịt hấp diêm, nên có chút kỷ niệm a, hai người ở lại bảo trọng.”
Đậu! hóa ra Lưu Phong lo hão rồi, hắn quên ông chủ Giang không chỉ là một thương nhân mà còn là một phịch thủ, có nhiều con rơi không phải chuyện lạ. Nếu ông ấy có cơ hội bỏ mặc hắn và Tô Anh cũng có thể lắm, nhưng trong đoàn còn có Tiểu Mãn a.
Nó thấy sơn tặc cũng không khóc thét như Tô Anh, bất quá nhìn Lưu Phong bị trói nó cảm thấy hơi lo lắng.
“Ông chủ để ý thằng bé giúp tôi!”
“Cậu tạo điều kiện cho chúng ta thoát khỏi đây, nếu sau này còn sống trở về, món nợ này ta sẽ trả công hậu hĩnh.”
Nghe được câu này, Lưu Phong cảm thấy an ủi phần nào. Hắn muốn tẩu thoát khỏi tay bọn sơn tặc thì dễ thôi, nhưng mang theo con lợn Tô Anh thì lại là một vấn đề khác. Chỉ có điều không làm như vậy rất khó khiến bọn sơn tặc tin tưởng.
Ông chủ giang hiểu được ý định của Lưu Phong, lão cố tình nói bằng giọng mùi mẫn: “Con trai, ta nhất định sẽ cứu con ra. ” Nói xong câu này liền im thin thít, nhìn đám sơn tặc cùng hai người Tô Anh rời đi.