An Offer Of A Gentleman
Chương 18 :
Ngày đăng: 15:45 19/04/20
Việc nhắm tới các đức lang quân đã càng ngày càng trở nên khó khăn cho các vị tiểu thư chưa chồng và mẹ của họ trong suốt nửa tháng qua. Số lượng các quý ngài độc thân từ đầu mùa lễ hội vốn đã thấp, với việc hai con mồi béo bở nhất, Công tước Ashbourne và Bá tước Macclesfield, đã tự bước vào vòng xiềng xích hôn nhân từ năm ngoái.
Mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn, khi hai anh chàng chưa vợ nhà Bridgerton (không tính đến Gregory, người mới chỉ mười sáu tuổi và vẫn chưa vào vị thế để có thể cứu giúp bất kỳ quý cô trẻ tuổi tội nghiệp nào trong thị trường hôn nhân) chẳng thấy mặt đâu. Colin, như Bổn tác giả được biết, đã ra khỏi thành phố, rất có khả năng đang có mặt ở Wales hoặc Scotland (mặc dù chẳng ai hiểu tại sao anh ta lại đi Wales hoặc Scotland ngay giữa mùa lễ hội). Câu chuyện của Benedict lại càng khó hiểu hơn. Anh ta vẫn đang ở London, nhưng anh ta tránh xa tất cả các sự kiện họp mặt xã hội lành mạnh xa hoa đầy thanh thế.
Mặc dù nói thật rằng, Bổn tác giả không nên tạo ấn tượng rằng Ngài Bridgerton được nhắc tới ở trên đã dùng tất cả thời gian không ngủ của anh ta trong buông thả trụy lạc. Nếu nguồn tin là chính xác, thì anh ta đã dành hầu hết nửa tháng qua tại ngôi nhà phố Bruton của anh ta.
Và chẳng hề có tin đồn nào rằng anh ta bị ốm cả, Bổn tác giả chỉ có thể giả định rằng anh ta cuối cùng cũng đã đi đến kết luận rằng mùa lễ hội London thì cực kỳ chán chết và không đáng với thời gian của anh ta.
Đúng là một người đàn ông thông minh.
Phu nhân Whistledown của tở Nhật báo Xã hội,
Ngày 9 tháng 6 năm 1817.
Sophie chẳng hề nhìn thấy Benedict trong suốt hai tuần vừa qua. Nàng chẳng biết nên vui lòng, ngạc nhiên, hay thất vọng nữa.
Trong những ngày này nàng chẳng biết được điều gì cả. Một nửa thời gian nàng cảm thấy như thể chính nàng còn chẳng biết bản thân.
Nàng vốn chắc chắn rằng nàng đã có một quyết định đúng đắn khi một lần nữa từ chối lời đề nghị của Benedict. Nàng biết điều đó trong đầu nàng, kể cả khi nàng nhớ người đàn ông nàng yêu da diết, nàng biết điều đó trong trái tim nàng. Nàng đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau bởi thân phận con hoang của mình để mà có thể mạo hiểm đặt lên con mình nỗi đau như thế.
Không, điều đó không đúng. Nàng đã mạo hiểm rồi, một lần. Và nàng khá là không thể khiến bản thân hối tiếc nó. Ký ức ấy quá quý giá. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng nên làm như vậy lần nữa.
Nhưng nếu nàng quá chắc chắn rằng nàng đã làm đúng, vậy tại sao nó vẫn đau đến vậy ? Như thể trái tim nàng đang vỡ dần từng mảnh. Từng ngày qua đi, nó lại vỡ nhiều thêm nữa, và từng ngày, Sophie lại tự nói với bản thân rằng nỗi đau này chẳng thể tệ thêm được, rằng chắc chắn là trái tim nàng đã vỡ xong rồi, rằng nó đó hoàn toàn vỡ rồi, ấy vậy mà mỗi khi đêm xuống nàng vẫn khóc cho đến khi mệt lử và thiếp đi, lòng nhói đau vì Benedict.
Và ngày qua ngày, nàng lại càng cảm thấy tệ hơn.
Tình trạng căng thẳng của nàng còn tăng thêm bởi thực tế là nàng khiếp sợ phải bước ra ngoài ngôi nhà. Posy chắc chắn là đang tìm kiếm nàng, và Sophie nghĩ sẽ là tốt nhất nếu Posy không tìm ra nàng.
Tất nhiên không phải nàng nghĩ Posy nhất định sẽ để lộ sự hiện diện của nàng ở London cho Araminta ; Sophie đủ hiểu Posy để tin tưởng rằng Posy sẽ không bao giờ cố tình phá vỡ một lời hứa. Và cái gật của Posy khi Sophie đang điên cuồng lắc đầu ngày hôm đó chắc chắc có thể coi là một lời hứa.
Nhưng sự thật không may là khi dính dáng đến việc giữ lời hứa, sự thật dù thế nào đi nữa cũng sẽ tuột ra khỏi môi cô ấy. Và Sophie có thể dễ dàng tưởng tượng ra một viễn cảnh - nhiều viễn cảnh thì đúng hơn – trong nó Posy sẽ vô tình buột miệng nói ra rằng cô ấy đã nhìn thấy Sophie. Điều đó có nghĩa là Sophie có một lợi thế rất lớn khi Posy không biết nơi Sophie đang ở. Tất cả những gì cô ấy biết là, Sophie chỉ vừa mới đi dạo. Hoặc Sophie đến dò la Araminta thôi.
Trong tất cả sự thật, những cái giả định trên dường như còn đáng tin cậy hơn rất nhiều cái lý do thực sự nàng có mặt ở đây, đó là bởi Sophie vô – cùng - ngẫu – nhiên lại bị hăm dọa phải chịu nhận công việc làm hầu gái riêng trong ngôi nhà ngay cùng phố nhà họ.
Và vì vậy, những xúc cảm trong Sophie cứ phóng lên rồi lại phóng xuống từ u sầu sang lo lắng, từ đau lòng tuyệt vọng đến kinh sợ khủng khiếp.
Nàng xoay xở để giữ hầu hết những cảm xúc ấy cho bản thân, nhưng nàng biết nàng đang trở nên ngày càng sao lãng và lặng lẽ, và nàng cũng biết rằng Quí bà Bridgerton và các cô con gái đã nhận thấy điều đó. Họ nhìn nàng với những biểu hiện quan tâm, nói với nàng với sự dịu dàng quá mức bình thường. Và họ luôn tự hỏi tại sao nàng lại không xuống cùng dùng trà.
"Sophie ! Cháu đây rồi !"
Sophie vốn đang vội vã đi về phòng mình, nơi có một số đồ cần mạng đang đợi, nhưng Quí bà Bridgerton đã bắt được nàng ở hành lang.
Nàng dừng lại và cố nặn ra một nụ cười chào hỏi khi khẽ nhún chào. "Buổi chiều tốt lành, Quí bà Bridgerton."
"Buổi chiều tốt lành, Sophie. Ta đang tìm cháu mãi đấy."
Sophie ngây ra nhìn bà. Dạo này nàng thường hay thế. Mọi thứ quá khó để tập trung vào. "Tìm cháu ấy ạ ?" nàng hỏi.
"Đúng thế. Ta đang tự hỏi tại sao cháu lại chẳng xuống dùng trà suốt cả tuần rồi. Cháu biết rằng cháu luôn luôn được mời mà."
Sophie cảm thấy má mình ấm dần lên. Nàng đã tránh buổi trà bởi thật quá khó để ở cùng phòng với tất cả những Bridgerton ấy mà không cùng lúc nghĩ về Benedict.
Họ trông thật giống nhau, và bất kể khi nào họ ở cùng nhau họ đều là một gia đình tuyệt vời.
Điều đó buộc Sophie nhớ về tất cả những gì nàng không có, nhắc nàng nhớ về thứ nàng sẽ chẳng bao giờ có : một gia đình của riêng nàng.
Một ai đó để yêu. Một ai đó yêu nàng. Tất cả đều trong sự bảo vệ hợp pháp của hôn nhân.
Nàng cho rằng cũng có những người phụ nữ có thể vứt bỏ mọi thứ cho đam mê và tình yêu. Một phần rất lớn trong nàng ước rằng nàng là một trong những phụ nữ như vậy. Nhưng thực tế nàng lại không phải là người như vậy. Tình yêu không thể chiến thắng mọi thứ. Ít nhất không phải với nàng.
"Cháu đã rất bận," cuối cùng nàng nói vậy với Quí bà Bridgerton.
Quí bà Bridgerton chỉ mỉm cười với nàng - một nụ cười nhỏ, ang áng dò hỏi, toát ra một khoảng lặng buộc Sophie phải nói thêm nữa.
"Với những đồ mạng," nàng thêm vào.
"Thật khổ cho cháu làm sao. Ta không nhận ra rằng chúng ta đã tạo nhiều lỗ trên nhiều đôi tất đến thế."
"Ồ, không phải thế đâu ạ !" Sophie đáp, cắn lưỡi mình ngay giây phút nàng nói thế. Thế là đi tong cái cớ của nàng. "Cháu có một số thứ đồ phải mạng của riêng cháu," nàng bịa ra, nuốt xuống đánh ực khi nàng nhận ra cái cớ này tồi đến thế nào. Quí bà Bridgerton biết rõ rằng Sophie chẳng có áo váy gì khác ngoài bộ váy nàng đã được cho, bộ váy đó, không cần nói cũng biết, ở trong tình trạng hoàn hảo. Bên cạnh đó, sẽ là rất tệ nếu Sophie làm việc riêng ngay giữa ngày, thời gian mà đáng ra nàng phải dùng để chờ các cô gái. Quí bà Bridgerton là một chủ nhân luôn rất thấu hiểu và thông cảm ; bà có lẽ sẽ không để bụng chuyện đó, nhưng nó trái ngược với phẩm chất đạo đức của chính Sophie. Nàng đã được giao việc - một công việc rất tốt, dù cho nó có liên quan đến việc khiến trái tim nàng rỉ máu từ ngày qua ngày – và nàng tự hào trong việc của mình.
"Ta thấy rồi," Quí bà Bridgerton nói, cái nụ cười khó hiểu kia vẫn hiện hữu trên khuôn mặt của bà. "Cháu có thể, tất nhiên là, đem đồ phải mạng của cháu đến tiệc trà."
"Ôi, nhưng cháu không dám."
"Nhưng ta nói với cháu rằng cháu có thể."
Và Sophie có thể nói với tông giọng của bà rằng điều bà thực sự nói là nàng phải.
"Dạ vâng, tất nhiên rồi," Sophie lầm bầm, và đi theo bà vào trong phòng chờ trên tầng.
Các cô gái đều có mặt ở đó, trong vị trí bình thường của họ, cãi vặt, mỉm cười và đùa cợt (mặc dù phải nói rằng ơn Chúa là không có bánh nướng.) Cô con gái nhà Bridgerton lớn tuổi nhất, Daphne – bây giờ đã là Nữ công tước Hastings – cũng có mặt, cùng với con gái lớn của cô ấy, Caroline, đang ngồi trong vòng tay mẹ.
"Sophie !" Hyacinth rạng rỡ cười. "Em tưởng chị bị ốm mất rồi."
"Nhưng em vừa nhìn thấy chị sáng nay thôi mà," Sophie nhắc nhở cô bé, "khi chị làm tóc cho em."
"Đúng, nhưng chị dường như không ổn lắm."
"Và em chưa bao giờ - " Penelope thêm vào, nuốt xuống khó khăn khi những từ ngữ thoát ra với vụn vỡ và khổ đau. "Em chưa bao giờ nói với bất kỳ ai rằng em muốn anh hỏi cưới em."
"Penelope," Colin cuối cùng cũng cất tiếng được, "Anh rất xin lỗi."
"Anh chẳng có gì phải xin lỗi cả," cô nói.
"Không," Colin nhấn mạnh, "Anh có. Anh đã làm tổn thương em, và – "
"Anh không biết em ở đấy."
"Nhưng dù thế - "
"Anh không định cưới em," cô nói giọng đầy khiên cưỡng. "Chẳng có gì sai với điều đó. Em cũng không định cưới anh trai Benedict của anh."
Benedict vốn đang cố gắng không nhìn, nhưng chàng ngay lập tức bật chú ý vào câu nói đó.
"Anh ấy đâu có tổn thương gì khi em tuyên bố rằng em không định cưới anh ấy." Cô quay sang Benedict, đôi mắt nâu của cô tập trung thẳng vào chàng. "Có phải không, Ngài Bridgerton ?"
"Tất nhiên không," Benedict vội vàng trả lời.
"Vậy là xong nhé," cô nói dứt khoát. "Không ai bị tổn thương hết. Nào bây giờ, xin thứ lỗi, các quí ngài, em phải về nhà."
Benedict, Anthony, và Colin tức khắc dãn ra nhường đường như là muối bỏ biển khi cô lao xuống qua những bậc thềm.
"Em không có người hầu đi cùng sao ?" Colin hỏi.
Cô lắc đầu. "Em sống ngay góc phố kia thôi."
"Anh biết, nhưng – "
"Để anh đưa em về," Anthony nói trơn tru.
"Điều đó không cần thiết đâu, thưa ngài."
"Nghe anh đi," anh ấy nói.
Cô gật, và hai người họ bước xuống đường.
Benedict và Colin nhìn theo bóng họ trong im lặng suốt ba mươi giây trước khi Benedict quay sang em trai chàng và nói, "Em làm tốt lắm đấy nhỉ."
"Em không biết cô ấy ở đó !"
"Rõ ràng rồi," Benedict dài giọng.
"Đừng. Em đã thấy tồi tệ lắm rồi."
"Đương nhiên là em nên thế."
"Ồ, và anh chưa bao giờ vô tình từng làm tổn thương một người phụ nữ trước đây ?" Giọng Colin phòng ngự, đủ phòng ngự để khiến Benedict cảm thấy quặn nhói bên trong.
Benedict được cứu không phải đáp lại bởi mẹ chàng đi đến, đứng ngay bậc thềm trên cùng, chắn trước ngưỡng cửa cùng cách Penelope đứng vừa mới vài phút trước.
"Anh trai con đã đến chưa ?" Violet hỏi.
Benedict giật đầu về phía góc đường. "Anh ấy đang họ tống Cô Featherington về nhà."
"Ô, thằng bé rất chu đáo đấy. Mẹ - Con định đi đâu thế, Colin ?"
Colin khựng lại nhưng chẳng hề quay đầu lại khi anh lẩm bẩm, "Con cần uống."
"Vẫn còn quá sớm cho – " Bà dừng lại giữa câu khi Benedict đặt một bàn tay lên cánh tay bà.
"Để cậu ấy đi," chàng nói.
Bà mở miệng như định nói lại, nhưng rồi lại đổi ý và chỉ đơn thuần gật đầu. "Mẹ hy vọng cả nhà tụ họp đông đủ để thông báo một tin quan trọng," bà nói với một cái thở dài, "nhưng mẹ cho rằng điều đó có thể chờ. Trong lúc đó, tại sao con không cùng dùng trà với mẹ. ?"
Benedict nhìn lên cái đồng hồ treo trên sảnh. "Không phải hơi muộn cho giờ trà rồi sao ạ ?"
"Vậy thì bỏ trà đi," bà nói với một cái nhún vai. "Mẹ chỉ đơn giản là đang tìm một cái cớ để nói chuyện với con thôi."
Benedict nặn ra một nụ cười yếu ớt. Chàng chẳng hề trong tâm trạng muốn đàm thoại với mẹ mình. Nói thực ra, chàng chẳng trong tâm trạng muốn đàm thoại với ai cả, một thực tế mà bất kỳ người nào nhỡ gặp chàng trong những ngày gần đây đều có thể thấy cả.
"Chẳng có gì quá nghiêm trọng đâu," Violet nói. "Trời ạ, con trông như thể con đang chuẩn bị sẵn sàng bước lên giá treo cổ ấy."
Có lẽ là sẽ rất thô lỗ nếu chỉ ra rằng đó chính xác là những gì chàng đang cảm thấy lúc này, vì vậy chàng chỉ cúi người và hôn lên má bà.
"Chà, đó là một sự ngạc nhiên ngọt ngào đấy," bà nói, cười rạng rỡ với chàng.
"Nào bây giờ đi với mẹ nào," bà thêm vào, chỉ về phòng chờ tầng dưới. Ta có ai đó muốn giới thiệu cho con."
"Mẹ !"
"Cứ nghe mẹ. Đó là một cô gái dễ thương ..."
Giá treo cổ, đúng thế.