Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love
Chương 10 :
Ngày đăng: 08:51 19/04/20
Tôi căm thù tên tử tù năm đó. Tôi quyền rủa hắn dù hắn đã về thế giới bên kia. Dường như tâm hồn tôi chưa được giải thoát, luôn có nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Tôi chọn học ngành Y, điều trị tâm lí cho phạm nhân cũng vì muốn chứng kiến cảnh những tên tử tù giết người phải đón nhận sự trừng phạt.
Quá khứ tàn khốc đó tôi luôn giữ kín trong lòng. Và thật kỳ lạ khi tôi lại kể tất cả cho cô nghe. Tôi không rõ mình muốn gì cho việc làm này, nhưng tôi biết mình thật sự cần phải giãi bày. Tôi xin lỗi về sự đường đột ấy.
Trong thâm tâm, tôi vẫn mong được tiếp tục đọc những dòng nhật kí cô viết.
Nếu sự tò mò của tôi khiến cô khó chịu thì tôi hứa sẽ không bao giờ hỏi cô lí do vì sao cô giết người. Ai cũng có quyền giữ lấy cho riêng mình những bí mật.
Bác sĩ Văn."
Hạ bức thư xuống, Du ngồi yên lặng trong một thoáng, ánh mắt vô định hướng ra bên ngoài màn đêm đen đặc quánh. Du vừa đọc xong những lời tâm sự day dứt từ một quá khứ chưa thể ngủ yên bởi nỗi ám ảnh của tuổi thơ.
Ngạc nhiên làm sao khi có người lại giãi bày, chia sẻ điều bí mật giấu kín suốt bao nhiêu năm qua với Du, kẻ sắp lãnh án tử. Du nhắm mắt lại, hình dung cảnh Văn phải khó khăn thế nào mới viết nên bức thư này. Có lẽ khi người ta đủ dũng cảm để đối diện với vết thương lòng thì cũng là lúc họ mong muốn được giải thoát.
Trăng tròn, sáng vằng vặc.
*****
Vân Du đang theo quản giáo Ngà đến phòng thăm. Đây là lần thăm tù thứ hai của Ông Thạch và bé Oanh. Mỗi tháng phạm nhân chỉ được gặp thân nhân một lần. Du đã rất sốt ruột chờ đến lần thăm tiếp theo này. Vừa chào cán bộ là Du bước vội vào phòng. Vẫn như lần trước, bé Oanh hớn hở chạy vù đến ôm chầm lấy cổ mẹ. Du ôm siết thân thể nhỏ bé, áp mặt vào cổ con, vội vã ngửi lấy mùi thơm thân thuộc.
Du chỉ ôm con gái được một chốc rồi buông ra, đến bên bàn ngồi xuống. Bé Oanh leo tót lên ghế ngồi bên cạnh ông ngoại, thút thít hỏi mẹ Du vẫn chưa được về nhà? Du cố gắng mỉm cười, lại tiếp tục nói dối, sẽ nhanh thôi con gái! Bé Oanh lắc đầu nguầy nguậy, đôi tay nhỏ liên tục quệt nước mắt. Trước cảnh con khóc, Du bặm môi kìm nén tiếng thổn thức trong lồng ngực. Đã lỡ một lần nói dối con, giờ cô chỉ biết im lặng.
Thấy Du ngồi buồn quá, ông Thạch đỡ lời thay con gái khi nói với bé Oanh:
- Con đừng vòi vĩnh, mẹ sẽ buồn đó. Một thời gian nữa mẹ sẽ về nhà, nên con phải ngoan mới được. Nghe lời ông, nghen.
Hết nhìn ông ngoại rồi lại nhìn qua mẹ, bé Oanh đành ngừng khóc, tự nhủ phải làm một đứa trẻ ngoan để mẹ vui. Nó liền đưa ngón tay út ra, đòi mẹ ngoéo tay hứa là sẽ nhanh nhanh trở về nhà. Du trông đôi mắt hột nhãn kia bừng sáng, trong veo, lòng chẳng nỡ hứa một lời hứa mà mình không thể thực hiện. Du khẽ khàng nắm lấy ngón tay con, lắc nhẹ. Nước mắt chảy ngược vào lòng.
- Mẹ thấy bức hình con vẽ có đẹp hông ạ?
- Ừ đẹp lắm, mà thư con viết gửi mẹ sao sai chính tả nhiều vậy?
- Vì con hông nhớ hết mặt chữ mẹ Du ơi.
- Bé Oanh lười học bảng chữ cái hả? Lúc trước mẹ dặn thế nào, con phải chăm chỉ học chứ. Có gì không biết, con hỏi ông ngoại nha chưa.
Bé Oanh xị mặt vì bị mẹ mắng, chỉ biết gật đầu đáp dạ nhỏ xíu.
- Mày vừa nói cái gì?
Con Muội từ từ đứng dậy với mái đầu vẫn cúi, nói rành rọt:
- Muội xin lỗi Dung! Thật sự xin lỗi!
Lần này thì nhỏ Dung biết mình không hề nghe lầm. Là thật! Ừ, đứa con gái đứng trước mặt đang thành khẩn xin lỗi bằng chất giọng hơi nghẹn, đã vậy còn chẳng dám ngước lên. Nhỏ im lặng chốc lát, cảm giác vừa có cơn mưa dịu mát tưới xuống tâm hồn vẫn còn nhen nhúm sự tức giận và căm ghét. Nhỏ Dung lại nhớ đến mẹ con Muội, vẫn dáng vẻ cúi người nặng nề như thể luôn mang trên lưng một nỗi khổ đau không dứt.
- Bác sĩ bảo cánh tay này của tao khó cử động giống như trước.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Hãy tha thứ cho Muội!
Nước mắt rơi tí tách xuống bàn, con Muội liên tục cúi đầu. Nhỏ Dung vẫn mang nét mặt bình lặng, không nói sẽ tha thứ nhưng cũng không nói là sẽ không tha thứ. Nhỏ cứ ngồi nhìn con Muội, lòng tự hỏi: Vì một thằng con trai chả ra gì mà một đứa mang thương tật còn một đứa thì tù tội, đáng không?
Vân Du thấy con Muội trở về buồng giam mà mặt thất thần, mắt đỏ hoe hơi sưng, liền đoán là nó vừa khóc xong. Đã xảy ra chuyện gì ư? Sao bảo đi gặp người ta xin lỗi mà lại khóc? Hay đối phương chỉ trích mắng nhiếc gì nó?
Vừa chờ con Muội ngồi xuống là chị Giảo đã hỏi han. Con Muội lắc đầu quệt nước mắt, lồng ngực thổn thức. Chị vuốt nhẹ lưng nó, khuyên có gì cứ nói ra cho nhẹ lòng. Kìm nén hồi lâu, con Muội quay qua với hai hàng nước mắt:
- Tay nhỏ Dung bị em chém, chắc không lành lại như cũ nữa.
Chị Giảo kêu lên mèn ơi, rồi hỏi nó có nói xin lỗi chưa. Con Muội nấc lên:
- Xin lỗi thì sao, cũng đâu được gì hả chị! Việc đã xảy ra, hai tiếng xin lỗi chỉ càng làm đôi bên thêm đau thôi...
Bên cạnh Du lặng im, chỉ bỗng nghĩ lời con Muội sao mà đúng quá. Ở chỗ, chuyện đã xảy ra rồi thì có nói ngàn lời xin lỗi cũng vô ích.
Buổi chiều hôm nay, sau giờ lao động các phạm nhân nữ kéo đến phòng đọc sách. Ngoài công việc, đây có lẽ là điều mà Trại giam muốn khuyến khích phạm nhân làm. Còn có chuyện gì ý nghĩa hơn chuyện đọc một cuốn sách hay. Để thuận lợi, mỗi phân trại đều có thư viện riêng và phạm nhân có thể đăng ký mượn sách mang về buồng giam đọc.
Du đưa mắt nhìn những kệ sách, cũ có, đã làm mới lại cũng có. Một căn phòng không quá lớn lại chứa khá nhiều những cuốn sách đủ mọi thể loại. Cái nhìn của Du từ ngạc nhiên rồi chuyển qua tò mò và thích thú. Hồi trước khi còn đi học, Du cũng mê sách, mê đọc. Cứ hàng tuần có ngày rảnh rỗi là cô vùi mặt vào mấy con chữ. Nhưng kể từ năm mười sáu tuổi đó, Du không còn cái thú vui này nữa. Nghỉ học, một mình bươn trải để nuôi con thơ, khi đó việc đọc sách đối với Du là một điều rất lạ lẫm lẫn xa xỉ.
Khi cái nghèo bủa vây, đồng tiền không có thì người ta còn tha thiết gì với chữ nghĩa? Cả chuyện nhàn rỗi ngồi trong góc đọc sách, nhâm nhi tách trà ư?
Chị Giảo đứng bên cạnh, mắt cứ dính chặt vô mấy kệ sách, dường như thích lắm. Chị bảo, mình ở làng biết ít chữ nghĩa, có mấy khi cầm một cuốn sách mà đọc đâu nên hỏi sao giờ nhìn thấy sách mà không hiếu kỳ. Chị nói ở đây nhiều sách quá, chẳng biết đọc cuốn nào. Trong lúc chị loay hoay bên kệ sách tôn giáo thì Du lại đi sang kệ tiểu thuyết.
Lướt tay qua những tiểu thuyết kinh điển nước ngoài, Du thấy có nhiều cuốn sách nổi tiếng như "Bay trên tổ chim cúc cu", "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" hay "Không gia đình". Lướt xuống phía dưới, Du bắt gặp cuốn tiểu thuyết "Hoàng tử bé". Một vài giây lưỡng lự vì bản thân không chắc mình có thời gian để đọc hay không, nhưng rồi sau cùng cô đã lấy cuốn sách đó ra khỏi kệ. Du nghĩ buổi tối sau khi viết nhật kí xong mình vẫn có thể dành ít thời gian để đọc hết.
Chị Giảo vẫn đang tìm sách, Du cầm cuốn tiểu thuyết Hoàng tử bé đến bên chiếc bàn gần cửa sổ và ngồi xuống. Cuốn sách nói về thế giới trẻ em, và rằng, khi chúng ta trở thành người lớn thì chúng ta bắt đầu thay đổi. Chiều nay với ngọn gió rất khẽ, bên ô cửa cùng vài tia nắng sắp tắt, Du đã được trở về bên những trang giấy.