Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love

Chương 2 :

Ngày đăng: 08:51 19/04/20


Trước mặt Du là một công an đang chuẩn bị giấy bút. Còn sau lưng là nhóm công an bắt giữ khi nãy. Có vẻ Du chưa nhận thức được rõ ràng tình hình hiện tại của bản thân.



Cái nhìn trống rỗng, gương mặt Du xanh xao, những giọt nước mưa chưa kịp khô chảy từng dòng xuống cằm. Mưa làm mái tóc ngắn bết sát vào cổ nhiễu nước tong tong xuống đôi vai xụi lơ. Chiếc áo Du mặc màu máu đỏ nhạt đi, loang ra một vùng vì ướt. Hai bàn tay với làn da trắng nhợt nhạt đặt trên đầu gối chụm lại, cổ tay để yên trong còng số tám kim loại, bị ướt nó càng thêm lạnh.



Trong đầu Du lởn vởn những điều sắp bị tra hỏi và cô biết chắc mình sẽ không thể trả lời câu nào cả. Du thấy tâm trạng hiện tại rất tệ, do chưa tĩnh tâm được. Âm thanh bấm viết kêu khẽ, người công an Trại giam thở mạnh yêu cầu nữ phạm nhân khai báo lí lịch.



Hàng mi ướt nước nặng trĩu chớp nhẹ, giọng Du rời rạc chỉ nói bằng hơi thở nên rất nhỏ. Người công an ngừng viết, khẽ lia ánh mắt về phía Du trong khi cô đang cố để từ ngữ thoát ra từ cổ họng mình qua đôi môi nứt nẻ.



- Hai mươi ba tuổi? Thanh niên bây giờ chẳng xem pháp luật ra gì.



Du lặng im, cố dằn xuống một tiếng thở nặng nề trong lồng ngực. Nó được tựu hình từ cảm xúc khó chịu dồn nén. Có chút thay đổi. Nét mặt Du tự dưng lạnh tanh, băng giá. Không rõ là do câu nói vừa rồi của người công an kia hay do nước mưa đã lấy hết sức sống trên từng mảng da mặt.



- Hãy nói số điện thoại nhà để chúng tôi gọi cho gia đình chị.



- Tôi chỉ sống với con gái sáu tuổi...



- Chị có con gái sáu tuổi?



Người công an tiếp tục nhìn Du, nhíu mày. Du hiểu trong đôi mắt đó đang ẩn chứa dòng suy nghĩ gì, về việc cô sinh con khi chưa thành niên. Tiếp, anh ta hỏi:



- Vậy chị không còn người thân nào sao?



- Tôi còn một người cha... Nhưng tôi chẳng còn quan hệ gì với ông ta.



- Số điện thoại của cha chị là gì?



- Đừng gọi ông ta đến đây, tôi rời khỏi nhà sáu năm rồi.



Người công an nhắm mắt chán chường trước sự cứng đầu của phạm nhân trẻ tuổi. Anh chống khuỷu tay lên bàn, đầu hơi nghiêng qua phải, cao giọng:



- Này, thế vì sao lại giết người? Tôi cần nói chuyện với cha chị, hiểu chứ? Việc chị gây ra là trọng tội, gia đình chị sẽ được báo.



Bản thân Du chẳng thể nói rõ nguyên nhân khiến mình đi đến bước đường cùng này khi ra tay giết hai mạng người. Mọi ngôn từ hay những hành động liên quan đến chuyện bào chữa cho mình, tất cả đều khó khăn đối với Du.
Cuối cùng Du cũng đã chịu lên tiếng. Hành động cắt ngang đột ngột diễn ra nhanh chóng, ngắn gọn. Văn lại nhìn Du, ngạc nhiên như muốn hỏi câu nói vừa rồi là có ý gì.



- Trước sau gì tôi cũng lãnh án tử, làm thế chỉ vô ích.



Ánh mắt Du vẫn tối lắm, nhưng không hiểu sao lại kiên quyết đến thế. Điều đó khiến Văn lấy làm lạ. Một khoảng lặng kéo đến lấp đầy cái không gian ngột ngạt chật chội ở nơi này. Những ngón tay gõ đều trên cuốn nhật kí, Văn tiếp lời:



- Dù muốn chết thì cô cũng phải đứng trước tòa để lãnh án. Mà phiên tòa sẽ không mở khi phạm nhân đang bất ổn, vậy nên hãy chấp nhận điều trị đi.



Du nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên một bác sĩ lại khuyên nhủ phạm nhân bằng các lời lẽ thẳng thắn đến vậy. Không giáo điều hay sáo rỗng. Hẳn thế mà Du bấy giờ mới nhìn trực diện vào Văn, khi mà mấy phút qua cô đã lờ đi sự tồn tại của anh. Chàng bác sĩ trẻ mang gương mặt tĩnh lặng, điềm nhiên cùng với đôi mắt sâu thẳm mà vô cảm. Văn không né tránh Du, tự dưng đề cập đến vấn đề khác:



- Cô có con gái sáu tuổi tên Hoàng Oanh?



Du không đáp. Văn cũng chẳng cần câu trả lời vì sẽ hỏi câu thứ hai:



- Vậy cha đứa bé là ai? Hiện đang ở đâu? Anh ta có biết cô bị bắt?



Một sắc thái kỳ lạ lướt qua gương mặt tĩnh lặng đó. Văn dường như phát hiện có tia sáng sắc lẹm vụt lên trong đáy mắt Du. Hệt những điều Văn vừa hỏi đã vô tình chạm đến góc khuất sâu kín của người con gái bí ẩn này.



Và rồi dĩ nhiên, Văn không nhận được đáp án nào cả ngoài tiếng thở khô khốc phát ra từ phía đối diện. Vì phản ứng khác thường ấy nên bất giác, trong Văn xuất hiện sự tò mò. Giờ thì anh đã hiểu vì sao bản thân lại thấy Du thật u uất, là bởi cô mang những bí mật.



- Nếu cô điều trị cho tinh thần ổn định thì chí ít sẽ được gặp lại con gái.



Văn đẩy cuốn nhật kí đến trước mặt Du một cách chậm rãi nhưng kiên quyết. Và cuộc gặp gỡ chóng vánh giữa họ ngày hôm đó kết thúc vẫn là trong sự im lặng từ Du.



*****



Vân Du mặc áo tù nhân sọc đen trắng mang con số 3969, chậm rãi theo gót quản giáo Ngà đi đến buồng giam số 5 khu II. Du sẽ phải ở đây một thời gian cho việc điều trị tâm lí ổn định và chờ phiên tòa xét xử được mở. Dãy hành lang dài vắng lặng nửa tối nửa sáng do ánh đèn neon vàng vọt hắt ra. Trời bên ngoài đã về đêm. Du không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước trong khoảng thời gian đợi chờ đằng đẵng sắp tới. Cô chỉ biết để mặc cho số phận dẫn lối, chẳng buồn kháng cự.



Quản giáo Ngà mở khóa buồng giam, nhẹ nhàng quay qua nhìn nữ phạm nhân trẻ với một cái gật đầu khẽ như yêu cầu cô hãy bước vào. Đôi môi bợt bạt của Du mở hé, nói lời cảm ơn cán bộ. Du vừa bước vào, cánh cửa sắt của buồng giam số 5 lạnh lùng đóng lại.



Du đưa mắt quan sát căn phòng khá rộng và thoáng với những ô cửa sổ nhỏ. Phòng xây hai bục cao lát gạch men sát tường, ở giữa là lối đi. Phía trên thêm hai tầng lửng. Những phạm nhân nữ trải chiếu nằm gần nhau và lúc này họ đang lần lượt ngồi dậy, mấy chục con mắt mở thao láo hướng về phía Du, phạm nhân mới vào buồng. Tia nhìn soi mói, hiếu kỳ, thản nhiên hay hăm dọa đều có.