Ân Tứ
Chương 103 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Giải phẫu bắt đầu rồi, bác sĩ lại gọi thêm hai người trợ lý tới, hỗ trợ cố định Trình Hàn Lang, chính ông cũng cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể, mở băng gạc ra, bác sĩ thở dài một cái, không ngờ vết rách thật nghiêm trọng, có nhiều chỗ máu thịt đã lẫn lộn, cậu ta còn có thể nói nhiều lời với ông như vậy, thanh niên trẻ tuổi mà kiên cường như vậy bây giờ thật sự không thấy nhiều.
"Kiên nhẫn một chút, hai cô một người đè nửa người trên của cậu ấy, một người đè chân lại, tôi phải lấy chỉ ra rồi khâu lại một lần nữa, không được động đậy, tránh để vết thương nặng thêm..."
Lời của bác sĩ vừa dứt, Trình Hàn Lang cũng cảm thấy một cơn đau cường liệt, hô một tiếng đã bắt đầu rồi. Không có tác dụng của bất kỳ loại thuốc tê nào phụ trợ, hơn nữa bản thân vết dao kia cũng rất dài, loại dằn vặt này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được. Cho tới bây giờ Trình Hàn Lang cũng chưa từng chịu qua, theo từng động tác của bác sĩ, hai tay Trình Hàn Lang gắt gao nắm lấy mép giường, kẽ móng tay đã rỉ máu, thế nhưng hắn ép buộc bản thân không được động đậy.
Một phút đồng hồ đã từng rất ngắn, ngắn đến mức trong nháy mắt đã thấy Thành Thành đi mất. Ngày hôm nay một phút đồng hồ lại thấy dài dằng dặc như một thế kỷ, Trình Hàn Lang biết phải nhẫn nại đến khi không thể nhịn được nữa mới được hô hấp, bởi vì một khi thả lỏng rất có thể sẽ không chịu nổi nữa. Trên đầu Trình Hàn Lang toàn là nước, đau đớn quá lớn khiến ý chí của hắn bắt đầu tan rã. Hắn cảm thấy đầu của mình đã nặng trĩu không thể gượng dậy được nữa, hai tay cũng bắt đầu đuối sức rũ xuống.
Không thể hôn mê, tuyệt đối không thể, Thành Thành còn ở bên ngoài chờ mình! Trình Hàn Lang gắng sức chống đỡ để cầm cự lấy ý chí của mình, những vị trợ lý bên cạnh đã không đợi được nữa, họ mong muốn Trình Hàn Lang ngất đi sớm một chút, như vậy đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng họ lại thấy Trình Hàn Lang mới nhắm mắt lại đã đau đớn mở mắt ra.
Từng giây từng phút, phải kiên trì như thế nào, phần đau đớn này chắc là mình đáng phải nhận đi? Thành Thành, anh cho em nhiều đau khổ như vậy, hôm nay anh được đẩy ra ngoài sẽ có thể thản nhiên ở cùng một chỗ với em. Bởi vì cuối cùng anh đã có thể làm chút gì đó cho em, cho dù đơn giản chỉ là không khiến em lo lắng như vậy mà thôi.
Giải phẫu đã tiến hành trong 7 phút, cuối cùng bác sĩ cũng thở phào một cái. Tuy rằng ông đã trải qua nhiều ca phẫu thuật như vậy, thế nhưng ở nơi này từng được đối mặt với một đứa nhỏ đấu tranh khổ sở cũng là một chuyện đáng để ghi lòng tạc dạ. Những người trợ lý giúp Trình Hàn Lang lau đi mồ hôi trên người, quần áo đã sớm ướt đẫm, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
"Anh, anh ra rồi, cũng thật nhanh." Thành Thành nhanh chóng chạy tới.
Trình Hàn Lang lấy hết khí lực nở nụ cười với nó một chút, Thành Thành khổ sở nói: "Anh, anh đi vào kiểm tra thế nào mà sắc mặt trở nên khó coi như vây? Có phải kết quả không tốt không?"
Y tá bên cạnh hiểu rõ tình huống, vội vàng nói với Thành Thành: "Cậu ấy tốt lắm, không có chuyện gì, có thể là em lo lắng quá nên mới cảm thấy sắc mặt cậu ấy không được khá thôi."
"À..." Thành Thành nghe xong thật vui mừng kéo tay của Trình Hàn Lang: "Em biết là anh không có chuyện gì mà, hì hì... Em ở bên ngoài bảo hộ cho anh đó!"
Trình Hàn Lang làm bộ tức giận nhìn nó: "Nếu như em không nghe lời anh sẽ không để em ở đây nữa, có nghe thấy không?"
"Không có nghe thấy! Em không ngủ, nếu như người khác làm cho anh rồi làm sai thì làm sao bây giờ? Bọn họ không có cẩn thận tỉ mỉ như em đâu." Thành Thành đón nhận sự giận dữ của Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang nâng tay lên, trừng mắt nhìn Thành Thành, "Nếu như em không ngủ anh sẽ đánh em, em có tin hay không?"
Thành Thành thoáng cái nhảy ra thật xa, đắc ý hả hê nói: "Anh đánh đi! Anh qua đây đánh đi nè! Anh không đánh được chứ gì? Ha ha..."
Trình Hàn Lang chán nản, hắn ngẩng đầu nhìn Thành Thành đứng ở đằng xa, trên mặt nó toàn là sự mệt mỏi, trong lòng thương yêu không thôi, hắn vẫy tay, gọi Thành Thành qua. "Trước tiên qua nằm bên cạnh anh đi, có tình huống gì anh gọi em có được không? Cái giường này đủ rộng mà, anh ôm em ngủ."
Thành Thành nhanh chóng lắc đầu, "Em sợ em ngủ sẽ đụng vào vết thương của anh, em sợ."
"Không có việc gì, anh biết em ngủ có nề nếp, trong lòng em cũng không muốn anh bị thương, còn có thể đụng phải vết thương của anh sao?"
Thực sự là một đứa ngốc xít mà! Thực sự rất muốn ôm hắn lại sợ có sơ xuất, Trình Hàn Lang nhìn bộ dáng rõ ràng rất muốn còn do dự của Thành Thành ở phía xa thì không khỏi buồn cười, đứa nhỏ này, vẫn là bày hết mọi thứ lên mặt mà.
"Cái chỗ này rất ấm nha, còn mềm mại nữa, có muốn đến đây không?" Trình Hàn Lang cố ý thể hiện ra biểu tình hưởng thụ.
"Ừm, em nghĩ là nên đi qua đi..." Thành Thành nhỏ giọng thuyết, Trình Hàn Lang vươn tay, Thành Thành cẩn thận dè dặt bò lên.
"Thật ấm áp!" Thành Thành đem mặt tựa lên vai trái của Trình Hàn Lang, một bộ dáng bé cưng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng cọ cọ lên cánh tay Trình Hàn Lang, lộ ra dáng vẻ tươi cười rồi nhắm hai mắt lại, không tới một phút đồng hồ Thành Thành đã tựa vào đó mà thiếp đi, Trình Hàn Lang nhìn lông mi thật dài của nó, cái mũi khéo léo, khuôn mặt tinh xảo tươi cười, trong lòng yêu cực, vậy phải làm sao bây giờ? Cho tới bây giờ Trình Hàn Lang hắn chưa từng nghĩ qua mình sẽ thích một người, ngày xưa còn bảo đảm với anh em sẽ không lún sâu vào tình cảm, lần này tình cảm lại chất chồng lên trên người Thành Thành mất rồi.