Ân Tứ
Chương 105 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Sau hai tuần rốt cuộc Trình Hàn Lang đã xuất viện, nhưng mà vẫn không thể xuống giường, chỉ khác ở chỗ là chuyển từ giường bệnh viện đến giường nhà mình mà thôi, vì vậy Trình Hàn Lang bị đả kích lớn.
Bản thân hắn có thể xuống đất đi lại đơn giản, nhưng nói cái gì Thành Thành cũng không cho phép, có đôi khi Trình Hàn Lang thừa dịp nó ra ngoài mua thức ăn mà vận động trên mặt đất một chút, Thành Thành trở về vừa phát hiện giày không nằm ở chỗ cũ, nó sẽ tự mình không vui. Nó cũng không oán giận Trình Hàn Lang điều gì, chỉ là tự bản thân nó không cười, cũng không nói suốt cả một ngày, Trình Hàn Lang hỏi cái gì nó chỉ trả lời cái đó, cả người như là một cái bong bóng lớn.
Nhưng Trình Hàn Lang lại ăn không vô cái bộ dạng này, hắn vừa nhìn thấy Thành Thành không có tinh thần thì tựa như bản thân thiếu đi một cái xương, từ khi nào hắn lại trở nên nhu nhược như thế, Trình Hàn Lang có chút bực mình.
"Không cho em làm cái biểu tình này nữa, nói, anh đã làm gì em?" Trình Hàn Lang rốt cục nhịn không được mà hỏi ra.
"Không có gì! Nhanh ăn cơm đi!" Thành Thành đưa cho Trình Hàn Lang một cái chén, bên trong có canh gà đã được để nguội vừa đủ.
"Không uống, em không nói anh sẽ không uống." Trình Hàn Lang hất hất tay.
Thành Thành bưng canh gà nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng bưng canh gà vào lại bếp. Trình Hàn Lang bực ghê nơi! Bây giờ thật sự không giống như ngày xưa nữa, hiện tại hắn mà có chút ý kiến thì đến cơm cũng không cho ăn nữa. Không ăn thì không ăn, Trình Hàn Lang tức giận dùng sức quay ngang người trên giường một cái, cũng không quan tâm vết thương có đau hay không, dù sao đi nữa cũng không có ai yêu thương.
Thành Thành về nhà bếp lại múc ra một chén mới, chén kia đã lạnh rồi, lúc trở lại, thấy Trình Hàn Lang đã nằm xuống rồi.
Trình Hàn Lang nghe tiếng Thành Thành đi vào phòng, nhắm mắt lại không phát ra âm thanh. Hắn cảm giác được tay Thành Thành đang sờ soạng qua, vừa vặn sờ vào vị trí ngực của hắn, Trình Hàn Lang căng thẳng trong lòng, đây rốt cuộc là làm gì? Khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn mà! Chuẩn bị làm gì đây?
"Anh, bụng của anh cũng xẹp lép rồi, nếu anh không ăn sẽ đói bụng lắm đó, hồi nãy em tức giận là bởi vì anh một mình chạy lên trên sân thượng mà không nói với em."
"Tiểu Ngọc, anh hai đi nhé, một mình em phải ngoan ngoãn ở lại đây đấy, rảnh rỗi thì để anh Hạ dắt em ra ngoài mua sắm, cũng đã lâu rồi em không tới đây, có rất nhiều chỗ em chưa từng đi đó. Được rồi, anh có thời gian sẽ quay lại thăm em..."
Ngô Chấn trầm mặc nhìn Ngô Ngọc một lúc, thế nhưng Ngô Ngọc cũng không có xoay đầu lại, thậm chí ngay cả một biểu cảm cũng không có. Ngô Chấn đau xót trong lòng, nghiêng đầu qua chỗ khác đi ra phía ngoài.
"Anh hai..." Ngô Ngọc quay đầu lại, gọi Ngô Chấn, tiếng nói nhẹ như một sợi tơ.
Ngô Chấn vẫn nghe được, cậu quay đầu lại, nhìn Ngô Ngọc vẫn giữ tư thế như lúc nãy, cả đầu cũng không xoay qua đây. Cậu đứng lại mấy giây, chờ Ngô Ngọc nói, nhưng mà Ngô Ngọc không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó như trước. Dường như tất cả những điều vừa rồi căn bản không hề xảy ra, hết thảy đều chỉ là ảo mộng của Ngô Chấn, hoặc chính là một mình Ngô Ngọc nói mớ.
Ngô Chấn thở dài, vẫn là nhanh chóng bước đi ra phía ngoài. Qua hồi lâu, khi Ngô Ngọc thấy bóng dáng của Ngô Chấn dần biến mất trong dòng người ở phía xa, cô rốt cục cũng cất tiếng nói với bóng dáng kia: "Anh hai, vì sao lại tốt với em như vậy..."
Ngô Chấn ngồi trên xe quay đầu lại, vẫn có thể thấy gương mặt trắng bệch không chút máu đứng bên cửa sổ như cũ, cậu đã nhìn gương mặt đó từ khi non nớt đến khi trưởng thành. Từ nhỏ, luôn oán luôn hận, người này xuất hiện đã phát nát giấc mộng làm con một của chính cậu. Cái gì cũng phải làm cho cô, cái gì cũng phải tha thứ, không biết đã khẩn cầu bao nhiêu lần để có một ngày đứa nhỏ vướng tay vướng chân kia sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, sống qua một đời người mới thực sự hiểu được, mới biết được qua mỗi lần cãi nhau đều là một phần hồi ức lưu luyến nhất.
Hơn mười năm, khoảng thời gian này đã cho Ngô Chấn biết được mỗi một giọt ký ức đều lưu lại một dấu vết, chiếm cứ một góc lớn trong tim mình. Người này thời thời khắc khắc tồn tại bên cạnh mình, mình đã xem cô như một phần trong cuộc sống, cho dù là cô tùy hứng cũng được, bướng bỉnh cũng được, cũng không thể cắt đứt một phần tình cảm kiên định này. Dù cho người đứng trước mặt mình là một tên tội phạm tội ác tày trời, nhưng vẫn là em gái của mình, cái tiếng em gái này chính là một trong những người quan trọng nhất của mình.
Ngô Ngọc, em có biết không, trên thế giới này, có rất nhiều loại tình cảm đều có thể lấp đầy vào trong tim em. Em bị mất đi một phần tình yêu, thế nhưng em vĩnh viễn đều có một phần tình thân máu mủ sâu đậm thuộc về chính em. Em còn đòi hận Thành Thành cái gì chứ? Thằng bé chẳng qua là một người lặng yên bảo vệ một phần tình cảm của mình, mặc kệ tình cảm này là tình yêu hay tình thân, cuối cùng thằng bé cũng chỉ có một phần như vậy mà thôi.
Thời gian thực sự có thể khiến cho tất cả phai nhạt hết sao? Ngô Ngọc, khi em đã ở nơi này một năm, hai năm, hay thậm chí rất nhiều năm về sau, đến lúc em trở về Bắc Kinh, em có thể nhìn một người một vật nào đó mà không hề xúc động không? Ít nhất anh không làm được, mặc dù anh chỉ là anh trai của em, chỉ là một kẻ bao che, thế nhưng mỗi ngày linh hồn tội lỗi của anh đều sống trong sự trừng phạt. Anh hy vọng một ngày không lâu sắp tới, em có thể nói một câu xin lỗi với đứa nhỏ em đã từng thương tổn sâu sắc, em có thể cho đi sự bù đắp lớn nhất vì sai lầm em đã từng phạm phải.