Ân Tứ

Chương 109 :

Ngày đăng: 07:39 19/04/20


Ăn cơm tối xong, Trình Hàn Lang ở nhà vẫn đang làm việc, Thành Thành lại làm bài tập ở bên cạnh, chờ đến khi Trình Hàn Lang mệt mỏi giữa chừng mà ngẩng đầu lên, Thành Thành vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó viết viết, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.



"Uống ly sữa rồi làm tiếp." Trình Hàn Lang đặt ly sữa trước mặt Thành Thành.



"Anh, cảm ơn anh." Thành Thành ngẩng đầu, mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.



"Lần sau còn nói cảm ơn anh sẽ chặn cái miệng em lại, uống nhanh lên, một lát lại nguội đấy." Trình Hàn Lang đẩy ly sữa đến bên cạnh nó một cái.



Thành Thành dạ một tiếng, để sữa qua một bên, cúi đầu tiếp tục viết.



Trình Hàn Lang có chút nổi giận, lại đẩy sữa lại bên nó: "Em nhanh uống cho anh, còn chờ anh đút cho em hả?"



Mặt Thành Thành lại dài ra, còn có chút lo lắng mình thể hiện chưa đủ mà nói: "Hôm nay em đã ăn căng cả bụng rồi, lúc em về anh còn bắt em ăn một đống đồ bổ, bây giờ dạ dày em đầy nhóc rồi, nhét không nổi nữa đâu."



Trình Hàn Lang sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười, "Vậy sao em không nói hả? Trong nhà có thuốc tiêu hóa, em cũng không chịu uống một chút đi! Còn nữa, em ăn cơm xong cứ ngồi ở đây, có thể tiêu hóa sao? Mau đứng lên vận động một chút đi."



Thành Thành có chút không tình nguyện, Trình Hàn Lang kéo nó lên một cái, đặt tay lên bụng của nó nói: "Em xem xem, bụng lớn bao nhiêu rồi, em cứ ngồi mãi đi rồi sẽ sinh được mấy cuốn sách này ra luôn đó."



Thành Thành vừa nghe thế thì nhanh chóng vén áo lên nhìn bụng của mình một chút, rất bằng phẳng mà, thế nhưng lời nói của Trình Hàn Lang lại làm nó thấy thật sự có to lên một chút, Thành Thành vừa thấy như vậy thì vô cùng phiền muộn, dùng sức xoa xoa mấy cái, ánh mắt trông mong nhìn Trình Hàn Lang hỏi: "Thực sự rất lớn sao? Rất khó nhìn sao?"



Trình Hàn Lang đợi đến đây, đi đến vỗ nhẹ nhẹ lên mặt nó một chút rồi nói: "Không có, chỉ là cảnh cáo em một chút thôi, cứ ngồi như vậy là không tốt cho cơ thể."



"Anh, nếu như bụng em trở nên bự thiệt bự thì anh sẽ ghét bỏ em sao?"



"Chắc chắn rồi!" Trình Hàn Lang thuận nước đẩy thuyền, lừa Thành Thành một lần.



Thành Thành thở dài, đi đến cửa đổi giày, Trình Hàn Lang đi đến kéo nó lại, "Đã trễ thế nà còn đi đâu?"



"Em muốn xuống lầu chạy vài vòng."



"Hôm nay không cần vội, ngày mai rồi hẵng nói, em xem đã trễ lắm rồi, làm bài một hồi nữa rồi đi ngủ thôi."




Lời này vừa nói ra, mặt của Thành Thành lập tức đỏ lên. Mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Thành Thành thầm nghĩ trong lòng, nó ngượng ngùng cười cười nói với Bùi Thiên Vũ: "Mình chỉ cảm thấy bụng mình có chút khó chịu thôi."



"Ra vậy." Bùi Thiên Vũ lục lọi trong cặp, lấy ra một cái túi nhỏ đưa đến trước mặt Thành Thành, "Cho cậu nè, trong này có thuốc trị đau bụng đó, còn không phải là tại lần trước mình đau bụng Trúc Tử mua cho mình sao! Bạn ấy cũng ngốc, mua một lần mua cả đống như vậy, cậu uống một chút đi."



Thành Thành nhanh chóng xua tay nói: "Không sao đâu, ổn ngay thôi mà, cảm ơn cậu." Nói rồi, Thành Thành nhanh chóng cúi đầu làm bài tập, Bùi Thiên Vũ nhìn bộ dáng nó quả thật không giống như có việc gì cũng thôi không hỏi lại nữa.



Về đến nhà, ăn cơm tối xong, Thành Thành làm xong bài tập, lại không chờ được muốn chạy đi thay quần áo, đổi giày. Nó cứ liên tục lắc lư trước mặt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang vốn còn muốn xử lý một vài thứ, thấy nó như vậy cũng chỉ đành nhanh chóng thay quần áo theo nó ra khỏi cửa.



Buổi tối thực sự là rất yên tĩnh mà! Khu vực quanh nhà không có gần đường lớn, cho nên cũng không có bao nhiêu xe cộ qua lại. Trình Hàn Lang dẫn Thành Thành đến sân tập thể dục gần khu nhà, trước đây Thành Thành thường xuyên đến đây chạy bộ, nhưng khi đó là bởi vì tâm tình không tốt, thật không ngờ bây giờ có thể cùng Trình Hàn Lang đến đây chạy bộ, càng không nghĩ tới ngày hôm nay mình sẽ hạnh phúc như thế,



Trình Hàn Lang cố gắng hết sức để chú ý đến nhịp chạy của Thành Thành, thế nhưng Thành Thành vẫn là lẽo đẽo đằng sau, ở phía sau thở hồng hộc, "Anh, sao bây giờ anh đi làm cũng không vận động mà còn khỏe hơn em nhiều vậy, mỗi ngày em đều tập thể dục ở trường mà sao còn không theo kịp anh chứ!"



"Chỉ bằng mấy cái bài tập thể dục của các em mà cũng gọi là vận động sao, tố chất cơ thể của anh đều là luyện được trong thời gian học cấp ba đó, cho nên bây giờ em phải vận động nhiều lên biết không?" Trình Hàn Lang vừa chạy vừa nói.



"Dạ... em nhất định... cố gắng rèn luyện... mệt chết... rồi, anh, em chạy hết nổi rồi."



"Cố gắng thêm một vòng nữa, con trai phải bền bỉ biết không?"



"Biết rồi... mà..."



Lại cố sức mà bám theo một vòng, Thành Thành vừa chạy xong thì đứng tại chỗ thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, Trình Hàn Lang thì như là người bình thường không có vấn đề gì. Trình Hàn Lang lấy tay vuốt xuôi theo ngực nó nói: "Sau này phải kiên trì lên, về nhà thôi, ra nhiều mồ hôi như vậy rồi, đừng để bị lạnh."



Về đến nhà, Thành Thành trực tiếp nằm bẹp lên sô pha, vừa mới chạy 8 vòng, mỗi vòng cùng chừng 400 mét đó! Thành Thành nghỉ ngơi một lúc, Trình Hàn Lang đem cho nó một ly nước.



"Tắm đi thôi, ra nhiều mồ hôi như vậy, vừa lúc anh cũng muốn tắm.:



"Anh muốn tắm cùng em?" Mặt của Thành Thành hơi ửng đỏ.



"Nói thừa, chúng ta bây giờ không phải là nên muốn cùng tắm với nhau sao? Em còn không vui hả!" Trình Hàn Lang nói xong, trở về phòng lấy quần áo để thay, Thành Thành ở phía sau bĩu môi đi theo, mặt đen thui như vậy làm gì chứ? Em có không vui đâu...