Ân Tứ
Chương 111 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Vu Tiểu Đồng vui vẻ đi đến trường học của Thành Thành, thật đúng là hoài niệm cuộc sống cấp ba. Vu Tiểu Đồng vừa đi qua sân thể dục vừa nghĩ, nhìn các bạn học chạy tới chạy lui mắt ai cũng nhìn thẳng về đích đến của mình, mắt to gác trên sống mũi cao, Vu Tiểu Đồng lại vô cùng kích động và bùi ngùi.
"Thành Thành, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Một cô nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn đến thu bài tập của Thành Thành, mỉm cười hỏi.
Thành Thành ngẩng đầu, thân hình rất thấp bé, mặt mũi thanh tú, ngay cả cách nói chuyện cũng là nhỏ giọng nhẹ lời, chỉ là Thành Thành không có chút ấn tượng nào với cô bạn này.
"Mình mười bảy tuổi rồi, vì năm ngoái mình bỏ một năm, chắc là có vẻ lớn hơn các bạn một chút rồi." Thành Thành có chút ngượng ngùng nói.
Cô bạn kia nhanh chóng xua tay nói: "Mình không phải có ý này, mình nghĩ là bạn nhảy lớp cơ? Thoạt nhìn có vẻ như 15 tuổi vậy."
"Hả?" Thành Thành xấu hổ vô cùng, cô bạn kia nói xong cũng che miệng cười rồi rời đi.
Nhìn mình rất nhỏ sao? Thành Thành đang nghĩ ngợi thì nghe thấy ngoài cổng có người đang gọi nó.
"Này! Cục cưng Thành Thành, nhanh chóng ra cửa nghênh đón chị hai của cưng tới đi." Vu Tiểu Đồng đứng ở cửa hét lớn một tiếng, cả lớp lập tức yên tĩnh, ai cũng mở to mắt nhìn chằm chằm Vu Tiểu Đồng, Vu Tiểu Đồng còn không thèm để ý, đứng ở cổng cười toe toét.
Thành Thành nhanh chóng chạy ra ngoài, Vu Tiểu Đồng vỗ vỗ vai nó nói: "Sao rồi hả? Lăn lộn ở đây thế nào?"
"Cũng tốt lắm, nhưng mà áp lực khá lớn, trong lớp này nhiều bạn học giỏi lắm."
"Anh cậu chính là đưa đầu cho lừa đá, mình nghĩ cậu không thích hợp với lớp chọn đâu, bản thân cậu cũng không phải là người không biết nỗ lực, ở trong lớp này chỉ khiến áp lực của cậu lớn hơn thôi."
"Cậu đừng nói anh mình như vậy, anh ấy cũng vì tốt cho mình thôi."
"Sao cậu cứ che chở cho anh ta thế hả? Nhìn là biết địa vị trong nhà của cậu không cao rồi, tối hôm nay cậu có rảnh rỗi không? Đến nhà hai người ăn một bữa cơm."
"Rảnh mà, có điều bây giờ mình không nấu cơm nữa, anh mình mời một bác gái về làm nội trợ ở nhà nấu cơm, giặt quần áo rồi."
Trình Hàn Lang thấy Thành Thành đã lập tức trở nên ủ rũ, nhanh chóng bắt đầu dỗ dành, "Gia đình nó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tuổi cũng còn nhỏ mà, em đừng lo lắng nữa, cả ngày cứ suy nghĩ cho người khác, đến, nhanh đi ăn đi!"
Thành Thành gật đầu, ba người ngồi ăn chung một bàn, tuy rằng có thêm một người, thế nhưng Thành Thành cũng không thấy náo nhiệt hơn là bao. Trong lòng của nó lo lắng cho Vu Tiểu Đồng, Đỗ Công liên tục nhìn màn hình điện thoại, Trình Hàn Lang vốn dĩ không nói nhiều, cho nên mọi người cũng chỉ ăn mà thôi.
Đêm đến, Thành Thành ngồi ở trên giường, ngày mai rõ ràng là cuối tuần, hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm một chút, thế nhưng nó không cảm thấy thoải mái chút nào, mặc áo ngủ rồi một mình đi qua đi lại trong phòng.
Trình Hàn Lang đã để ý nó hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Làm sao vậy, vẫn còn nghĩ chuyện của Vu Tiểu Đồng sao?"
Thành Thành lắc đầu, đi tới dựa vào người Trình Hàn Lang nói: "Đột nhiên em lại nhớ tới anh Tạ rồi."
Trình Hàn Lang ôm lấy nó để nó ngồi lên người mình, mặt đối diện với hắn, nghiêm trang hỏi nó: "Anh hỏi em, có phải em cũng lén lút gọi điện thoại cho anh ta không? Đừng có gạt anh, có phải là từ lúc về nhà em vẫn nghĩ đến anh ta đúng không? Đừng đánh trống lảng."
Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang đang ở trước mắt, đột nhiên cảm thấy hắn ăn giấm thật đáng yêu, cả người bớt đi uy nghiêm ngày thường, như là một đứa nhỏ đang hờn dỗi. Nghĩ một chút, Thành Thành không tự chủ được mà nở nụ cười, Trình Hàn Lang thấy nó cười, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cho là nó chê cười hắn không tự tin, nhất thời thấy mất hết mặt mũi. Tiếp tục dựa vào đầu giường không thèm nhắc lại nữa, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
"Anh..." Thành Thành lay Trình Hàn Lang một cái, Trình Hàn Lang không để ý tới nó, một mình ở đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thành Thành thấy Trình Hàn Lang lại bị nó chọc giận, trong lòng thấy khó khăn, nó có chút tủi thân mà nói: "Hôm nay em gặp anh Đỗ và Tiểu Đồng, trong lòng thấy rất vui, vì từ nhỏ đến lớn, hai người họ đều vô cùng tốt với em, rồi đột nhiên em lại nhớ đến anh Tạ, nhớ tới những ngày ở Nam Kinh, nếu như không có anh ấy, có thể em thực sự sẽ không còn chút dũng khí nào để kiên trì nữa. Anh Tạ làm cho em rất nhiều việc, em lại chưa từng làm được điều gì cho anh ấy, lúc anh ấy đi bệnh trên người còn chưa hết. Em cũng không biết hiện tại anh ấy thế nào, mỗi lần gọi điện, anh ấy đều nói anh ấy đang tốt lắm, nhưng mà em thật sự rất muốn gặp anh ấy một lần..."
Thành Thành nói rồi vành mắt lại đỏ lên, Trình Hàn Lang nghe thấy tiếng nói của nó có chút nghẹn ngào, không thể giận nổi nữa, kéo nó đến ôm vào trong lòng. "Thành Thành, đừng đau lòng nữa! Chờ nghỉ đông, anh sẽ dẫn em đi tìm anh ta, hoặc là mời anh ta đến nhà."
"Thật sao?" Thành Thành ngẩng đầu, ưu thương trong mắt đã được quét sạch, cả người lên tinh thần rõ rệt, so với vừa nãy như hai người khác nhau.
Trình Hàn Lang đột nhiên có chút hối hận, thật sự không nên chiều thằng bé, không chừng là đang chờ mình nói ra mấy lời này, đến cả khổ nhục kế cũng đã học được rồi.
Thành Thành thấy Trình Hàn Lang do dự, nhanh chóng tiến tới gần gần, hôn một cái lên miệng Trình Hàn Lang, rồi bày ra một nụ cười ngại ngùng. Trình Hàn Lang mặc dù có tức giận, cũng không phát tác ra ngoài nổi, cuộc đời này thực sự là bị hủy trong tay của nó rồi, Trình Hàn Lang nhìn nó một cái, hôn lên thật sâu.