Ân Tứ
Chương 114 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
"Báo cho cháu một tin tốt, trong kho một bệnh viện lớn của chúng tôi ở Thiên Tân đã tìm được thận phù hợp với cha cháu. Nếu như cháu có nhu cầu, chúng tôi sẽ lập tức liên hệ, sau đó chuẩn bị giải phẫu."
"Được được, bác sĩ, chú lập tức liên hệ đi ạ." Đỗ Công lập tức tiếp lời, trên mặt vô cùng vui sướng, nhưng vẻ mặt của Vu Tiểu Đồng lại không vui mừng lắm.
"Ý kiến nhà mình thế nào?" Bác sĩ nhìn Vu Tiểu Đồng, chờ câu trả lời của cô bé.
Vu Tiểu Đồng rơi vào trầm tư, Đỗ Công ở bên cạnh thì rất sốt ruột, vốn chính là một tin tức tốt đang bày ra trước mắt, còn do dự cái gì.
"Đổi một quả thận cần bao nhiêu tiền ạ?"
"Nếu như nhà cháu tự cung cấp thận thì chi phí sẽ tương đối ít. Một quả thận giá khoảng 20 vạn, còn thuốc dùng sau khi phẫu thuật, mỗi tháng có thể sẽ tốn mấy nghìn đồng, hơn nữa nhất định phải dùng, nếu không sẽ xuất hiện thải ghép. Còn có tiền phẫu thuật, phẫu thuật cực kỳ phức tạp, cho nên chi phí cũng không thấp, tổng cộng lại ít nhất cũng phải lên đến 30 mấy vạn." (1 đồng ~ 3k3, 1 nghìn đồng ~ 3tr3, 20 vạn ~ 660tr, 30 vạn ~ 990tr. Tình trạng thải ghép là sau khi phẫu thuật hệ miễn dịch của cơ thể sẽ bài xích cơ quan được ghép.)
"Nếu như mình tự hiến, sau này có ảnh hưởng gì không ạ?"
"Nếu như thận của cháu bình thường, không có bệnh gì khác thì không có ảnh hưởng gì. Bằng không tôi cho cháu một ngày để suy nghĩ, cuối cùng bên phía bệnh viện cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cháu."
Vu Tiểu Đồng cầm tờ thông báo, đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Đỗ Công ở bên cạnh liên tục khuyên bảo, trong lòng Vu Tiểu Đồng vốn đã phiền, lại thêm Đỗ Công ở bên cạnh cứ nói mãi, Vu Tiểu Đồng rốt cuộc rống lên.
"Không cần anh quan tâm, đây là chuyện nhà tôi, mắc mớ gì tới anh?"
Đỗ Công lập tức sửng sốt, không lâu sau đó, lại lộ ra biểu tình tự giễu, "Đúng, tôi quản cô làm khỉ gì! Cô muốn hiến thì hiến, muốn mua thì mua, có quan hệ gì với tôi!"
Nói xong, Đỗ Công vung ống tay áo một cái rồi trực tiếp rời đi, đến đầu cũng không ngoảnh lại, lời nói của Vu Tiểu Đồng tổn thương người khác quá rồi. Y cũng không phải người dông dài, còn không phải là vì thật lòng thật dạ xem cô bé là bạn bè. Cho dù là tâm tình không tốt cũng không thể cứ nhằm người bên cạnh mà chặt chém chứ! Việc này thể giải quyết vấn đề gì đâu.
Thành Thành do dự một hồi, vẫn là nộp điện thoại di động ra. Lúc nó cầm lên còn muốn nhìn tin nhắn một cái, kết quả cũng không có cái dũng khí đó, đến lúc hết giờ học cả người nặng nề tâm sự, lần này xong rồi, điện thoại di động cũng bị tịch thu mất, nó biết nói sao với Trình Hàn Lang đây.
Buổi trưa, Trình Hàn Lang chờ Thành Thành ở cổng trường, hắn ở cách đó không xa nhìn Thành Thành đi đến bên này, sắc mặt nó cứng nhắc, tuy rằng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với hắn một chút, nhưng vẫn không thể gạt được đôi mắt của Trình Hàn Lang.
"Làm sao vậy? Chịu oan ức gì sao?" Trình Hàn Lang sờ sờ mắt của nó rồi dịu dàng hỏi.
Trình Hàn Lang càng như vậy, Thành Thành càng không dám nói. Tuy rằng nó biết Trình Hàn Lang cũng sẽ chỉ răn dạy nó vài câu, thế nhưng nó vừa nghĩ tới Trình Hàn Lang đen mặt thì đã sợ.
"Không sao, chỉ là có chút khó chịu thôi. Đi thôi ạ, không sao đâu..."
Thành Thành đẩy đẩy Trình Hàn Lang một chút, muốn hắn nhanh chóng lên xe, nó vừa nói như vậy, Trình Hàn Lang cũng nhất quyết không động đậy, biết nó chắc chắn là đang nói dối, Trình Hàn Lang kéo Thành Thành đến trước mặt, cúi đầu hỏi: "Khó chịu ở đâu?"
Thành Thành cắn môi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một đáp án. "Em lo lắng cho Vu Tiểu Đồng."
Mặt Trình Hàn Lang đen xì, "Em nhớ nó nhớ đến khó chịu hả?"
"Không phải mà, lần trước cậu ấy nói tới nhà mình ăn cơm, sau đó trong nhà có chuyện lại không tới, trong khoảng thời gian này không liên lạc được với cậu ấy, em có chút lo lắng thôi."
"Có cái việc này thôi, em nói thẳng không phải được rồi sao? Làm anh mất công lo lắng." Trình Hàn Lang nhéo mặt Thành Thành một cái rồi nói: "Được rồi, chúng ta đến nhà họ xem thì chẳng phải sẽ biết rồi sao?"
A, Trình Hàn Lang vừa nói như vậy, Thành Thành đã yên tâm lại. Nói xong, Trình Hàn Lang quay đầu xe, lái về hướng nhà Vu Tiểu Đồng.