Ân Tứ

Chương 116 :

Ngày đăng: 07:39 19/04/20


Trình Hàn Lang đi từ trong công ty ra, vừa đi vừa nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ rồi, không biết Thành Thành đã ăn cái gì chưa, nghĩ vậy, Trình Hàn Lang lấy điện thoại di động ra gọi cho Thành Thành.



"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."



"Hửm?" Trình Hàn Lang buồn bực, gọi lại một lần nữa, vẫn là tắt máy, bây giờ mà tắt máy cái gì chứ! Hết pin sao?



Trình Hàn Lang vào một cửa hàng thức ăn, đặt một vài món ăn rồi lái xe về hướng bệnh viện. Không chủ động gọi cho mình, báo cho mình biết tình hình thì thôi, còn tắt máy điện thoại nữa. Nghĩ đến đây, Trình Hàn Lang lại cáu kỉnh trong lòng, gần đây không biết làm sao nữa, có thể là do chuyện công ty bận bịu không ngừng, rất dễ nổi nóng.



Trình Hàn Lang đi tới cửa phòng phẫu thuật, phát hiện mọi người không còn ở nơi này nữa. Hắn muốn gọi điện cho Thành Thành, nhưng bất chợt lại nhớ đến điện thoại của nó đã tắt máy rồi, lại bấm số Đỗ Công.



"Nè, tao nói cho mày biết nha Trình Hàn Lang, phẫu thuật rất thành công, bây giờ mọi người đều đang ở phòng hồi sức đó."



Trình Hàn Lang nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng không có đến vô ích. Hắn lại hỏi: "Thành Thành đâu?"



"Thành Thành hả... Đang vui vẻ với Vu Tiểu Đồng bên này nè, tạm thời thằng bé vẫn chưa muốn nói chuyện với mày, được rồi, tao cúp trước đây, qua đây rồi nói."



Trình Hàn Lang cúp điện thoại, vẻ mặt khó hiểu. Cái gì gọi là tạm thời chưa muốn nói chuyện với mình chứ?



Thành Thành đang loanh quanh một mình trước cửa phòng, Đỗ Công thấy vậy thì nói: "Sao không đi vào đi?"



"Em đợi anh em, anh đi vào trước đi!" Thành Thành vừa nói vừa ngóng về phía xa xa.



Đỗ Công vội vàng kéo Thành Thành quá, "Em xem em đi, mấy lời hồi chiều anh nói với em đều vô ích đúng không? Em không thể đi vào ngồi một chút sao, cũng không phải là nó tìm không được."


Trình Hàn Lang vừa nghe mấy lời này thì lập tức lôi nó lên trên đùi, cầm lấy cây thước trên bàn rồi đánh vào mông và chân cùng những chỗ khác. Cuối thu nên mặc quần áo dày, Trình Hàn Lang ngại không đủ mạnh, trực tiếp kéo quần nó xuống đến đùi, đánh lên phần thịt mềm mại trắng nõn. Đây là lần thứ hai Thành Thành chân chính bị ăn đòn đúng nghĩa, lần đầu là lúc đang học tiểu học, bây giờ đã lớn như vậy rồi, không ngờ còn bị Trình Hàn Lang đánh như thế, Thành Thành xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.



Trình Hàn Lang dường như đã nổi hung, tổng cộng đánh hơn mười lần không ngừng tay, hơn nữa đều dùng lực rất lớn. Cây thước rất cứng, nước mắt Thành Thành thoáng cái đã rớt xuống, cắn răng không lên tiếng, trong lòng thì lại thoải mái, cuối cùng Trình Hàn Lang hết giận rồi, mặc dù nó phải ăn chút đau khổ, thế nhưng nó thà rằng như vậy, cũng không muốn Trình Hàn Lang cả ngày đeo mặt nạ giả dối mà săn sóc nó.



Trình Hàn Lang đột nhiên ném cây thước lên trên bàn, trong lòng bắt đầu mơ hồ đau đớn, hắn biết mấy roi này khẳng định không nhẹ, chỗ Thành Thành bị đánh đã đỏ hồng một mảng, giống như là hồng chín. Trình Hàn Lang nâng mặt Thành Thành lên, mặt của nó càng nhếch nhác hơn, lớn như vậy rồi còn khóc đến tèm lem cả mặt.



"Đứng lên!" Trình Hàn Lang kéo Thành Thành lên, giúp nó mặc quần, ôm nó lên đùi. Lau nước mắt cho nó rồi nói: "Sau này có ý kiến gì thì nói cho anh biết được không? Nghe thấy em nghĩ anh như vậy anh thật sự rất đau lòng."



"Dạ... Em không dám nữa, em chỉ là muốn cho tình cảm của hai chúng ta tốt hơn một chút thôi..." Thành Thành cố sức nén lại nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống ào ào.



Trình Hàn Lang yêu thương nói: "Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, con trai không nên mau nước mắt như thế, phải kiên cường một chút biết không? Nếu như em cứ như vậy sẽ bị người ta chê cười."



"Em chỉ khóc trước mặt anh thôi, trước giờ em cũng đâu có khóc ở bên ngoài đâu." Thành Thành ngẩng đầu lên nói.



"Đánh đau sao?" Trình Hàn Lang cau mày hỏi.



"Đau... Anh đánh còn đau hơn so với người khác..." Thành Thành vô cùng tủi thân, một giọt nước mắt lớn lại tí tách lăn xuống.



"Người khác lại đánh em sao?" Trình Hàn Lang nhẹ nhàng lau đi, có chút nóng nảy hỏi.



"Không phải, em chỉ là ví dụ chút thôi, để hình dung cho sinh động, có tính tượng hình một chút." Thành Thành hít hít mũi, giải thích hết sức nghiêm túc.



"..."