Ân Tứ
Chương 118 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Hôm bữa không biết là con máy, con mạng hay là con Wattpad nó lỗi mà nó ăn mất nửa chương 117 của mình. Mình đã up lại rồi, mn vô đọc lại xem còn vấn đề gì không nhé. Vốn định up vào tối hôm qua rồi, có điều tối hôm qua làm được 2/3 lăn ra ngủ mất tiêu, tới h mới làm tiếp được. Mà mấy chế hiền ghê nơi, thiếu nửa chương cũng ko hay:v. Thôi mình lui đây, mn đọc truyện vui nhé. ❤❤❤
---------------
Sau khi Trình Thế hôn mê rồi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trong một kho hàng, vị trí cụ thể thì ông không biết rõ lắm, kho hàng rất lớn, nhìn qua không thấy hết phạm vi. Ông dùng sức lắc lắc, phát hiện mình không thể đứng lên, quay đầu lại, Trình Thế thấy mình vậy mà lại bị trói trên một cái giá như một con chó, cái giá rất nặng, ông căn bản không kéo ngã nó được.
Trình Thế nhìn quanh bốn phía, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, cũng không biết mình đã hôn mê mấy ngày, ông chỉ nhớ rõ ông trúng một đòn hiểm ở chỗ này, ông cũng chưa nhìn thấy Lệ Trung Tín. Nơi này là nước Mỹ, mấy ngày trước ông lên máy bay rồi chạy tới nơi này, vốn đã nắm chắc có thể tìm thấy Lệ Trung Tín, ai ngờ trên đường lại gặp nạn, không hiểu sao bị một đám da trắng trói đến nơi này.
Trình Thế cảm thấy trong miệng của mình có mùi máu tươi, ông phun nước miếng trong miệng ra, lại phát hiện phần lớn toàn là máu. Trình Thế chửi thề một tiếng, biết Lệ Trung Tín nhất định là đã trêu chọc tới người nào đó, nếu như ông có tác dụng, đoán chừng cũng chỉ là làm con tin, cuối cùng cũng là đưa đến để uy hiếp.
Trình Thế nghĩ như vậy, trong lòng lại thấy hận, ông vô cùng căm hận bản thân. Lúc trước đến đây hoàn toàn dựa vào xúc động nhất thời, cũng không chuẩn bị cái gì, căn bản không nghĩ tới có những nguy hiểm nào, nếu như bởi vì mình mà tạo ra nguy hiểm gì cho Lệ Trung Tín, vậy thì bản thân cũng không cần phải sống nữa.
Nhất định phải chạy ra khỏi đây, Trình Thế nghĩ trong lòng. Đột nhiên một loạt tiếng bước chân chợt tiến đến kích thích Trình Thế, ông cảnh giác nhìn bốn phía, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động. Bất thình lình, một tiếng cười sang sảng vang lên bên tai, Trình Thế ngẩng đầu, thấy được một gương mặt quen thuộc lộ ra.
Đứng ở phía trước là một người Trung Quốc, người này Trình Thế biết. Đứng phía sau ông ta có người da trắng cũng có người da đen, đều là cao to lực lưỡng, mỗi người đều hơn một mét chín, khiến cho người ở giữa trông hết sức nhỏ yếu.
"Cách biệt 6 năm, chúng ta lại gặp mặt rồi. Trình Thế, sức quyến rũ của ngài không kém gì năm đó nhỉ!" Người đứng trước mặt mặc âu phục, tóc được chải ra phía sau tỉ mỉ cẩn thận, còn khoa trương nâng một cặp mắt kiếng trên mũi, nụ cười mang theo một chút hóng hớt, trong mắt Trình Thế lại hết sức thô bỉ.
"Hừ!" Trình Thế hung hăng liếc mắt nhìn tên này một cái, "Tôn Vệ Thần, mày con mẹ nó còn sống à! Cho là khoác lên người thêm một lớp da thì thành con người được sao. Kẻ mà năm đó bò qua đáy quần tao còn không phải là mày?"
Tôn Vệ Thần vừa nghe lời này, trực tiếp đá một phát lên mặt Trình Thế. mặt của Trình Thế đột ngột lệch sang một bên, mùi máu xông lên mũi ông. Trình Thế lặng lẽ ngẩng đầu, vẻ mặt không thay đổi chút nào, trước mắt là khuôn mặt hận thù của Tôn Vệ Thần, sau 6 năm, mày tình nguyện làm một con chó, cũng phải báo mối thù này à.
"Trình Thế, Trình Thế, anh van em mà..." Lệ Trung Tín nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phủ đầy vết thương của Trình Thế, dịu dàng kêu gọi. Gương mặt này, hai mươi năm rồi vẫn tuấn tú, Lệ Trung Tín chưa bao giờ dời ánh mắt ra khỏi gương mặt này. Khi còn trẻ Trình Thế bướng bỉnh, xán lạn, trưởng thành rồi thì lưu manh, kỳ quái, mỗi một biểu tình đều giống như từng vết sẹo dài theo năm tháng, tàn nhẫn khắc ghi trên người Lệ Trung Tín.
"Nếu như kiếp sau chúng ta còn có thể chạm mặt, em có thể an phận một chút không? Hai chúng ta sẽ coi nhau như anh em tốt cả đời, cái loại anh em cùng cầm cuốc cày cấy ấy, anh sẽ không phải ngày ngày nghĩ đến em còn sống hay không nữa..."
"Này cũng không được, kiếp sau chúng ta phải thành đôi, em cũng phải an phận một chút, ở nhà ngoan ngoãn hầu hạ anh, lúc nào anh muốn em sẽ mở chân ra chờ anh..."
"Lệ Trung Tín, anh mẹ nó đừng có mong tôi trở thành mấy bà thím có chồng nữa..."
...
Trình Thế, kiếp sau nếu như gặp được em, anh tuyệt đối sẽ không chọn quen biết em nữa. Cho dù anh chỉ đứng ở đằng xa nhìn em, nhìn em phải sống qua ngày như người bình thường, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh như vậy nữa. Hơn hai mươi năm chật vật tranh đấu, cuối cùng mới hiểu được, nếu như mất đi người bên cạnh, cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Lệ Trung Tín nắm lấy hai vai Trình Thế, kịch liệt lắc lắc, lớn tiếng gào thét: "Trình Thế, em mẹ nó mở mắt ra cho anh, đi một mình thì tính là cái gì..." Hai hàng người đứng bên ngoài, hầu như đều rơi nước mắt. Bên trong có tiếng gào thét, có tiếng khóc, có tiếng thì thầm như có như không, nhưng chẳng qua là đều phát ra từ một người, chẳng hề có bất kỳ cái gì đáp lại.
Bỗng nhiên, bên trong truyền đến tiếng vang thật lớn, sau đó lại là một mảng lặng như tờ. Người bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng căng thẳng, không để ý gì nữa mà vọt vào...
------------
P/s: Hức hức, tui cứ tưởng khúc sau truyện là hết ngược rồi chứ (ಥ_ಥ). Chắc là thứ 5 mình mới up tiếp, mặc dù cũng hóng diễn biến tiếp theo lắm nhưng mà cũng đang mê bên Dạ sắc lắm. Chắc là nay với mai tranh thủ làm bên Dạ sắc, rồi từ t5 đến cuối tuần sẽ dồn thời gian làm Ân tứ. Trên tinh thần là như vậy, chắc là sẽ ổn. Chúc mọi người tối vui vẻ, đọc truyện vui nha ^^~~