Ân Tứ

Chương 33 :

Ngày đăng: 07:37 19/04/20


Đến ngày 1 tháng 5 thì Trình Hàn Lang về nhà, về nhà sớm hơn so với Thành Thành. Thành Thành sau khi về đến nhà thấy cửa nhà mở thì cho là mình đang nằm mơ. Trình Hàn Lang ngồi trước bàn máy vi tính không biết đang làm cái gì, Thành Thành lập tức chạy tới, hưng phấn kêu một tiếng: “Anh!”, có chút kích động nhìn hắn.



Trình Hàn Lang ngẩng đầu lên một chút, “Nga!” một tiếng, rồi lại bắt đầu cúi đầu nhìn màn hình máy tính của hắn. So với vui sướng của Thành Thành, trên mặt hắn có thể nói là biểu tình gì cũng không có.



Tâm tình của Thành Thành thoáng cái liền rơi xuống đáy cốc, đã hai cái cuối tuần rồi, tâm tình Trình Hàn Lang vẫn chưa có tốt lên. Thành Thành không dám tiếp tục quấy rối hắn nữa, tự mình đi tới nhà bếp làm cơm, nó lấy những thức ăn mới được mua từ trong tủ lạnh ra, đinh đinh đang đang cắt gọt.



Trình Hàn Lang là cố ý không về nhà, từ sau lần kia thấy Thành Thành tình nguyện thân mật với Đỗ Công cũng không muốn để cho hắn chạm vào nó, trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Tuy rằng cho tới bây giờ ngoài mặt không đề cập qua chuyện này, nhưng lại âm thầm thực thi một chút hình phạt nhỏ nhen đối với Thành Thành. Mặc dù thoạt nhìn có điểm ấu trĩ, thế nhưng đối với người như Thành Thành, không cần dùng biện pháp cao thâm gì là đã có thể đối phó được. Thấy hình dáng của Thành Thành khi bị mình lạnh nhạt, Trình Hàn Lang mới cảm thấy tiêu tan được một chút.



“Anh, ăn cơm đi!” Thành Thành cẩn thận dè dặt đứng ở cửa gọi.



“Nga, em ăn trước đi!” Trình Hàn Lang cũng không quay đầu lại mà nói.



Thành Thành lấy hết dũng khí từ cửa đi vào, ở sau lưng Trình Hàn Lang kéo tay áo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh. Đi ăn đi! Em làm rất nhiều món ăn anh thích đó.” Giọng nói có chút như là làm nũng.



Trình Hàn Lang vẫn không có động đậy, Thành Thành ôm lấy cánh tay của hắn, năn nỉ nói: “Anh, xin anh đó, anh thử một hai miếng được không?” Trình Hàn Lang không nhớ rõ đã bao lâu rồi Thành Thành không có thân cận với hắn như ngày hôm nay. Hắn quay đầu, mặt của Thành Thành phóng đại rõ ràng trước mắt, trong đôi mắt đó đều là cầu xin. Trình Hàn Lang mềm lòng, hắn gật đầu cùng Thành Thành đi ra ngoài.



“Anh, sao hai cái cuối tuần vừa rồi anh không về nhà a? Có phải là bận rộn nhiều việc không?” Thành Thành đưa chén cơm vừa bới cho Trình Hàn Lang.



“Không bận, không muốn trở về!” Giọng nói của Trình Hàn Lang có một chút máy móc.


“Em cười cái gì?” Trình Hàn Lang cho là nó cười mình hỏi ra vấn đề ấu trĩ như vậy. Không khỏi thấy mặt mũi bị thiệt hại rất lớn, quay qua rống lên với Thành Thành.



Lần này Thành Thành không sợ nữa rồi, cao hứng còn có chút lâng lâng, nó lo lắng nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng được giải trừ, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Hơn nữa vấn đề của Trình Hàn Lang chứng minh hắn không phải là chán ghét nó nên mới cố ý lạnh nhạt với nó, chỉ bởi vì một ít cách hành động của nó mà có chút bất mãn thôi, này còn chứng mình là hắn vẫn quan tâm đến nó.



“Em không có cười anh a, em cười thôi! Em cười gì nhỉ? Em cũng không biết… Hì hì…” Thành Thành bọc một cái chăn lớn tự mình nở nụ cười, Thành Thành đương nhiên không thể nói nó không dám chạm vào hắn là bởi vì sợ lại phát sinh chuyện như đêm hôm đó.



Trình Hàn Lang nhìn nó một mình ở đó khua tay múa chân, có chút dở khóc dở cười, đứa nhỏ này sẽ không phải là học một năm cấp hai đã học tới bị bệnh tâm thần luôn chứ! Trình Hàn Lang nhìn nó thực sự không giống như là bộ dáng có thành kiến với mình, cũng không muốn hỏi tiếp nữa. Đặc biệt thấy nó mấy ngày nay y như mất hồn, cảm thấy mình cũng được lợi không tệ lắm, có thể chuyện mấy ngày hôm trước chỉ là mình suy nghĩ nhiều mà thôi.



“Anh, anh qua đây a, đến chỗ em nè.” Thành Thành vỗ cái chăn bên cạnh mình, có chút nghịch ngợm nói.



“Làm gì?” Trình Hàn Lang không biết rốt cuộc nó đang suy nghĩ cái gì, cho nên không hề động đậy.



“Anh không phải nói em tránh anh sao? Ngay hôm nay tâm tình em tốt, liền cho phép anh ngồi bên cạnh em, sủng hạnh anh một lúc, hắc hắc…”(sợ cưng luôn:)))))))))))))



Mặt của Trình Hàn Lang cũng đỏ lên vì tức, đứa nhỏ này là học ai, lại nói bậy nói bạ cái gì, đến anh của mình cũng dám chê cười. Trình Hàn Lang đi tới, đè cánh tay Thành Thành xuống, dùng sức mà cù nhột nó, Thành Thành cười đến chảy nước mắt, nó từ nhỏ đã sợ người khác đụng chạm, bình thường Trình Hàn Lang thấy nó không nghe lời ngoại trừ đánh thì cái loại hình phạt này càng làm cho nó khó có thể chịu được hơn.



“Ha ha… Anh, em không dám… Đừng, không chịu nổi… Ha ha… Ô ô…”



Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phây phây, cảm thấy so với lúc còn giận dỗi mấy ngày hôm trước thì phải nói là thoải mái hơn rất nhiều a!