Ân Tứ

Chương 39 :

Ngày đăng: 07:37 19/04/20


Trình Hàn Lang thực tập ở Sơn Đông đơn giản chính là cùng một đám bạn học đi du lịch mà thôi. Chơi không đến vài ngày Trình Hàn Lang đã cảm thấy không còn ý nghĩa, còn không bằng về nhà. Không biết Thành Thành ở nhà một mình trải qua thế nào, hình như cũng không thấy nó gọi điện thoại nhiều, tin nhắn cũng không có một cái, nếu như là bình thường đã sớm lải nhải cả lên. Lần này thế nào lại yên tĩnh như vậy? Trình Hàn Lang lấy điện thoại di động ra xem thật nhiều lần, bình thường lúc bận rộn thì thấy nó nhắn loạn cả lên, bây giờ muốn thấy nó lại không nhắn cái nào, nó không nhắn mình cũng không thèm để ý đến nó! Trình Hàn Lang có chút bực mình, một mình ngồi trước cửa sổ ngây người ra.



Cái loại thời kỳ phản nghịch của con nít hơi không để ý một chút sẽ đi lệch đường, Trình Hàn Lang đi học nhiều năm như vậy tổng kết ra một kinh nghiệm, càng nhìn như người đàng hoàng thì ý xấu trong lòng càng nhiều, tâm tư càng nặng. Nghìn vạn lần không thể để cho Thành Thành từ nhu thuận đáng yêu trở nên ý xấu đầy mình được, cho nên lúc nào hắn cũng luôn giám sát, cố gắng mà dẫn dắt, nghĩ đến đây, Trình Hàn Lang lại cảm thấy mình sinh ra một loại cảm giác tự hào và ý thức trách nhiệm của người anh trai, có tư tưởng này làm động lực, Trình Hàn Lang một lần nữa lại cầm điện thoại lên.



Lúc này này Thành Thành chính là đang ở nhà làm cơm, cùng Đỗ Công ở nhà bếp đùa giỡn hăng say, căn bản không có nghe tiếng điện thoại reo.



Trình Hàn Lang nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã 7 giờ rồi, Thành Thành không ở nhà là làm sao đây? Trình Hàn Lang lại gọi di động của Thành Thành, di động của Thành Thành đang để trong túi quần, vừa nghe thấy tiếng rung nó liền nhờ Đỗ Công đem điện thoại lấy ra giúp nó, trên tay nó dính rất nhiều bột.



“Anh em.” Đỗ Công nói một câu, lần này Thành Thành cũng không quản cái gì bột với không bột nữa, vội vàng đem điện thoại cầm lấy.



“A lô… Anh!”



“Trễ thế này em không ở nhà đang làm gì đó? Đừng cho là anh không ở nhà thì em có thể đi lung tung khắp nơi.” Trình Hàn Lang mở miệng liền không được tốt giọng.



“Em ở nhà mà, anh…” Thành Thành nghe thanh âm của hắn đã có một loại cảm giác muốn rơi nước mắt, vốn rất muốn nói nó nhớ hắn, nhưng lại sợ hắn nói là không tiền đồ, không thể làm gì khác hơn là nuốt trở vào.



“Em ở nhà thì em làm gì mà không nghe điện thoại? Hơn nữa, em ở nhà một mình sao bên cạnh lại ầm ĩ như thế a? Em bây giờ càng ngày càng hay gạt người rồi.” Trình Hàn Lang lại nhấn mạnh.



Thành Thành gấp đến độ bắt đầu giậm chân, Đỗ Công lại còn ở một bên lầm bầm ca hát, đem nồi dĩa làm ra âm thanh đinh đương loạn cả lên. “Em không có, không có! Bên cạnh là anh Đỗ, anh không ở nhà ảnh thường xuyên đến nhà chúng ta ăn, không tin anh hỏi ảnh đi.” Thành Thành đem điện thoại đưa cho Đỗ Công, nôn nóng xin y giải thích giùm.




Có đôi khi mình cũng muốn, mặc kệ mà thẳng thắn, thích thì thích, cũng không có gì ghê gớm. Thế nhưng nghĩ đến nhiều năm như vậy qua đi anh vẫn để mình lưu lại bên người, mình lại cảm thấy mình dùng tim của mình làm bẩn tấm lòng của anh. Anh chiếu cố mình, là anh trai của mình, mà mình lại sinh ra tình cảm không bình thường đối với anh. Mỗi đêm mình bị anh ôm sẽ có cảm giác không tự chủ được bản thân, mình thật sự hận chính bản thân mình.



Trình Thành, mày thực sự rất không biết tốt xấu!



Trình Thành, mày thực sự rất không biết thế nào là đủ!



Mỗi ngày mình đều ở trong góc phòng không có ai mà tự mắng mình một ngàn lần, sau đó cầu khẩn nếu có một ngày anh biết chuyện này nhất định đừng đuổi mình đi. Nếu như anh mắng mình, mình nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe, cái gì mình cũng có thể chịu được, chỉ là không thể chịu được rời xa anh.



Thời gian dài như vậy mình vẫn luôn thử rời xa anh mà vẫn có thể có cuộc sống phong phú, thế nhưng ngày hôm nay mình nghe được thanh âm của anh mình phát hiện mình đã triệt để thất bại rồi. Ngày mà cuộc sống của mình bắt đầu không phải là ngày mình ra đời, mà là ngày mình chân chính có nhà. Bắt đầu từ ngày đó, trong cuộc sống của mình vẫn luôn có anh, chưa từng rời khỏi. Mình nghĩ không ra nếu như mình rời xa anh thì phải làm thế nào để tiếp tục sống.



Anh, em xin lỗi anh. Mẹ, mẹ tốt với con như vậy, thế nhưng con lại phụ sự gửi gắm trước đây của người. Con không thể chiếu cố tốt anh của con, còn vô sỉ mà yêu anh, hơn nữa vô pháp mà kiềm chế. Thế nhưng xin mọi người yên tâm, con nhất định đem bí mật này cố gắng thu lại, sẽ không mang đến một tia phiền não nào cho người con yêu.



Một câu cuối cùng, anh, em yêu anh!



Thành Thành buông quyển nhật ký xuống, đi về phía giường của mình, Đỗ Công đã triệt để tiến vào trạng thái ngủ say, tiếng ngáy nổi lên bốn phía. Thành Thành ngồi ở đầu giường nhìn y, Trình Hàn Lang thì chưa bao giờ ngáy, ngủ rất nhẹ, cho nên buổi tối Thành Thành tỉnh lại luôn luôn lo lắng hắn có còn ở bên cạnh không.



Nhẹ nhàng kéo chăn lên, Thành Thành nhìn bức tường trong đêm tối, còn có ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn treo như trước, bên tai vang lên lời Trình Hàn Lang trong điện thoại, cẩn thận nhớ lại từng câu từng câu, từng chữ từng chữ, thưởng thức. Luôn muốn tìm ra một chút xíu vết tích yêu thương, mặc dù chỉ là một loại hy vọng xa vời, nhưng vẫn là không nhịn được góp nhặt những ngọt ngào nho nhỏ này. Một lần rồi lại một lần tự nói với mình đó là thứ mà mình tự ngộ nhận, nhưng mỗi buổi tối vẫn là không nhịn được buông thả chính mình, tự nói với mình đây là một lần cuối cùng, không bao giờ có lần sau nữa, thế xưng mỗi khi đêm xuống, chuyện này vẫn là sẽ phát sinh.