Ân Tứ
Chương 43 :
Ngày đăng: 07:38 19/04/20
"Anh, anh xem em mặc cái này đẹp không?" Ngô Ngọc đứng ở trước gương đã thay đổi hơn mười bộ trang phục, vẫn là chưa xác định được chủ ý. Có đôi khi nhiều quần áo quá cũng không phải là một chuyện tốt.
"Rất đẹp!" Ngô Chấn ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
"Anh sao cứ nói rất đẹp mãi a! Anh không thể giúp em chọn một bộ sao?" Ngô Ngọc ai oán nói, trong giọng nói còn mang theo một vài phần nũng nịu.
Ngô Chấn thở dài, cẩn thận nhìn một chút, nói một câu: "Cái váy dài màu xanh da trời cũng không tệ. Màu sắc rất đẹp!"
"Nhưng váy dài mặc buổi tối hiệu quả không tốt, ở dưới ánh đén không nổi bật."
"Vậy mặc cái áo màu cà phê kia, lại phối thêm váy ngắn."
"Mặc áo đó không thể phối váy ngắn."
"Vậy phối quần soóc."
"Nhưng mặc vào em cứ cảm thấy có vẻ quá trưởng thành, em muốn phải là cái loại thoạt nhìn rất dễ thương nhưng lại rất cao quý, chính là kiểu vậy đó."
"Anh van em, anh không phải là chị hai của em được không? Dễ thương và cao quý vốn chính là hai thứ không hòa hợp. Em không phải là ở Thượng Hải học qua ngành thiết kế thời trang một thời gian sao! Anh lại là một người ngoài nghề, em nói cái này với anh chẳng phải là đàn gảy tai trâu sao? Em vẫn là tự mình lăn qua lăn lại đi!" Ngô Chấn nói xong cũng cầm đồ đạc của mình tới trước cửa chờ cô, so với để cậu đứng ở trong phòng nhìn Ngô Ngọc thay quần áo, còn không bằng để cậu ở cửa trúng gió.
"Được rồi! Thế nào?" Ngô Ngọc cuối cùng cũng đi ra.
Ngô Chấn gật đầu, "Cũng không tệ lắm, đi nhanh đi! Đừng để cho Trình Hàn Lang chờ chúng ta. Quà đã cầm theo đủ chưa?"
"Đủ rồi!" Ngô Ngọc giơ giơ túi quà trong tay.
Thành Thành vội vã xua tay, "Em không có tức giận, thật đó, chuyện này người khác cũng thường nói tới, em đã sớm không để ý rồi."
Ngô Ngọc lúc này mới nở nụ cười, lại cúi đầu nhìn.
"Đây lại là ai?" Ngô Ngọc chú ý tới một tấm duy nhất Trình Hàn Lang chụp cùng một cô gái.
"À! Đó là bạn gái đầu tiên của anh em, là du học sinh ở trường của bọn ảnh." Ngô Ngọc gật đầu, cuối cùng cũng hiểu. Lại xem tới xem lui tấm hình kia nhiều lần, trong ánh mắt hiển lộ ghen tị không thể nghi ngờ.
"Người thứ nhất? Vậy anh của em có nói qua có mấy người rồi không?" Ngô Ngọc thăm dò hỏi.
"Chỉ có một người này, bất quá chị này đã về nước, họ đã chia tay lâu rồi, anh em cho tới giờ vẫn là độc thân."
Thành Thành đem album Ngô Ngọc đã xem xong cất đi, Ngô Ngọc lại hỏi một ít vấn đề về Trình Hàn Lang, đều là trực tiếp mà hỏi, hỏi hắn thích ăn thứ gì, bình thường thích chơi cái gì, không thích nhất dạng con gái nào. Thành Thành đều kiên nhẫn trả lời. Ngô Ngọc rốt cuộc đã có những hiểu biết căn bản về Trình Hàn Lang.
Thành Thành thấy hết thảy mọi thứ, hiểu rằng bất kể Trình Hàn Lang nghĩ như thế nào, người trước mắt này hoàn toàn là yêu thích anh của nó. Hơn nữa người này thực sự rất tốt, khiến chính nó cũng không thể ghét bỏ, nếu như hai người bọn họ thật sự có tương lai, như vậy Thành Thành nó cũng nên chúc phúc họ đi thôi!
"Em nghĩ gì thế?" Một câu nói của Ngô Ngọc cắt đứt suy nghĩ xa xôi của Thành Thành.
"Dạ không có gì...Nghĩ xem tối hôm nay ăn cái gì?" Thành Thành vội vàng trả lời.
"Không cần em nghĩ nữa, anh em bảo hôm nay dẫn chúng ta đi ra ngoài ăn, chúng ta ra ngoài phòng khách đi! Ở trong phòng sắp muộn rồi."
Ngô Ngọc nói xong cũng đi ra ngoài, Thành Thành liếc mắt nhìn nhà bếp, cuối cùng thở dài đi theo ra ngoài.