Ân Tứ

Chương 53 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


"Hàn Lang, em muốn sang nhà anh ăn cơm, đã lâu rồi em không được ăn cơm Thành Thành nấu." Nguyên một buổi chiều Ngô Ngọc cứ ở đây thương lượng chuyện này với Trình Hàn Lang.



"Không được, Thành Thành học hành căng thẳng. Em không thấy gần đây buổi trưa hoặc buổi tối anh cũng không trở về nhà ăn sao?" Trình Hàn Lang kiên quyết cự tuyệt.



"Cả một bữa ăn cũng không được, sao anh cưng chiều thằng bé như thế? Sợ thằng bé mệt mỏi, còn tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với em." Lời Ngô Ngọc nói ra ê ẩm vị chua, bất quá những lời này lại rất hữu dụng đối với Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang rốt cục cũng ngẩng đầu lên.



"Nó và em không giống nhau, căn bản không thể so sánh với nhau. Thằng bé là em trai của anh, anh chăm sóc nó là chuyện cần phải làm, em là bạn gái của anh, anh đối tốt với em là xuất phát từ tình cảm nam nữ riêng tư, hiểu không?" Sau khi Trình Hàn Lang nói xong thì nhìn Ngô Ngọc, Ngô Ngọc gật đầu, nói một câu đã hiểu rồi phẫn nộ rời đi.



Kỳ thực nút thắt trong lòng Ngô Ngọc đã hình thành từ rất lâu rồi, phản ứng gần đây của Trình Hàn Lang thật sự là rất kỳ quái. Từ khi Thành Thành xuất viện, Trình Hàn Lang gần như ngăn chặn Ngô Ngọc đến nhà. Cứ coi như là sợ ảnh hưởng việc học tập của Thành Thành đi, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện bé xé ra to, đến ăn bữa cơm thì có thể ảnh hưởng bao nhiêu thời gian chứ?



Bình thường cô xin Trình Hàn Lang một việc gì, hầu như chỉ cần hỏi một vài lần là có thể thuyết phục Trình Hàn Lang, nhưng chuyện nhỏ như thế này Trình Hàn Lang lại hết lần này tới lần khác cắn mãi không buông. Hắn càng như vậy, Ngô Ngọc lại càng muốn đi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.



Trình Hàn Lang nhìn Ngô Ngọc lại một lần nữa rời đi trong dáng vẻ thất vọng, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.



Buổi tối Trình Hàn Lang gọi Ngô Ngọc cùng hắn đi ăn cơm tối, Ngô Ngọc cự tuyệt. Sẽ không phải là còn đang tức giận chứ? Trình Hàn Lang nghĩ, thật đúng là một đứa nhỏ khó chiều. Không cần để ý, qua một thời gian ngắn nữa tự khắc sẽ ổn. Vì vậy Trình Hàn Lang quyết định về nhà ăn.



"Cơm tối hôm nay rất phong phú, lẽ nào em biết buổi tối anh trở về ăn sao?" Trình Hàn Lang dựa vào cửa phòng bếp nhìn Thành Thành nói.




Kỳ thực Ngô Ngọc ngủ phải quen giường, bình thường ở trong khách sạn sẽ rất khó ngủ. Hơn nữa tối nay lại hưng phấn, cô làm thế nào cũng không ngủ được, ôm Trình Hàn Lang lại không dám nhúc nhích, sợ quấy rầy đến hắn.



Mới vừa có chút buồn ngủ, Trình Hàn Lang lại xoay người qua ôm lấy cô, trong miệng còn nói gì đó. Đây là lần đầu tiên Trình Hàn Lang nói mớ khi ngủ cùng cô, Ngô Ngọc không thể bỏ qua cơ hội lắng nghe. Cô đem lỗ tai hướng gần tới bên miệng Trình Hàn Lang, nghe được hắn dường như đang gọi tên của một người. Ngô Ngọc đoán trước nhất định là mình, nhưng vẫn là muốn tự tai nghe một chút. Như vậy ngày mai có thể lấy việc này ra châm chọc Trình Hàn Lang một phen.



He he... Ngô Ngọc một bên cười trộm một bên tiếp cận đến gần hơn bên miệng của Trình Hàn Lang, ngừng thở lắng nghe...



Ban đêm vắng vẻ, một người nói mớ mà rõ ràng dễ nghe đến như thế, phải là lời nói tha thiết nhất từ tận đáy lòng.



Không có khả năng... thế nào lại là... Ngô Ngọc không tin, lại nghe lại một lần, mặc dù âm thanh rất nhỏ, thế nhưng cô nghe rất rõ. Trình Hàn Lang vẫn đang gọi từng tiếng từng tiếng ngắt quãng, đầu óc của cô trống rỗng, thân thể chậm rãi xìu xuống, ngón tay bắt đầu trở nên lạnh lẽo.



Bỗng nhiên, Trình Hàn Lang lại ôm chặt cô lần thứ hai, lại một lần nữa kêu rõ ràng, rõ ràng thẳng thắn như vậy. Mặc dù Ngô Ngọc muốn xem nó như câu nói mớ vô tình, như suy nghĩ lung tung của bản thân trong mơ, nhưng khi Trình Hàn Lang dùng chân quấn lấy cô, đem mặt chôn vào cổ cô rồi vẫn gọi tên của một người khác, Ngô Ngọc hiểu rõ đây là hiện thực sống động.



Ngô Ngọc nhớ rất kỹ, Trình Hàn Lang, chưa bao giờ chủ động ôm cô khi ngủ, mỗi lần đều là tự bản thân cô quấn lấy như bạch tuộc, càng chẳng bao giờ thân mật vùi vào cổ cô, đem hơi thở phả vào trên người cô. Trước đây, Ngô Ngọc cho rằng Trình Hàn Lang là một người như vậy, ngại tiếp xúc thân mật, hôm nay Ngô Ngọc mới hiểu được, thì ra chỉ là thân mật của Trình Hàn Lang chưa từng thuộc về cô.



Được người ôm lại thấy lòng rét run, Ngô Ngọc nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Trình Hàn Lang trong bóng tối, hô hấp trong khoảnh khắc đó không còn thông thuận. Cô vẫn cứ duy trì một tư thế bị ép buộc như vậy, nhìn bóng tối trong phòng, một đêm không ngủ.