Ân Tứ

Chương 55 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc đi ra bên ngoài, cơm nước đều đã được chuẩn bị xong. Thành Thành còn đang nấu gì đó trong nhà bếp, Trình Hàn Lang đỡ Ngô Ngọc ngồi lên ghế, bới cho cô một chén cơm, rồi tự mình chạy đến nhà bếp tìm Thành Thành.



"Sao em còn không qua đây ăn? Đang nghịch cái gì đó?" Bởi vì Thành Thành đang nấu rất nghiêm túc, cho nên Trình Hàn Lang đi vào nó cũng không có phát hiện, một câu nói này khiến bàn tay đang cầm nắp nồi đất của nó run lên một cái.



"Coi chừng bỏng!" Trình Hàn Lang nhìn hơi nước bốc ra từ cái nồi trái tim cũng muốn nhảy đến cổ họng, nhanh chóng tới giúp đỡ nó một chút.



Thành Thành lại làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không sao đâu ạ, anh, anh nghe thấy mùi không? Đây là một bài thuốc gia truyền em tìm thấy trên mạng hôm nay, có thể giải cảm. Em nghĩ chị Ngô Ngọc chắc là bị nhiễm lạnh rồi nên mới bị khó chịu."



Trình Hàn Lang ngơ ngác nhìn Thành Thành, nhìn đôi tay mảnh khảnh, động tác linh hoạt của nó. Còn có một ánh mắt chăm chú chưa từng đổi thay, từ nhỏ đã như vậy, chuyện của người khác vẫn cứ để trong lòng, mỗi một việc đều chú tâm như vậy, nghiêm túc như vậy. Nếu không phải như vậy, chắc là cũng không đến nỗi áp lực quá lớn không chịu nổi như Ngô Ngọc nói đâu!



Sau khi thấy vậy tinh thần của Trình Hàn Lang có chút hoảng hốt, cho đến khi Ngô Ngọc lên tiếng gọi hắn mới giật mình tỉnh lại.



"Hàn Lang! Em khó chịu quá, đầu đau quá." Ngô Ngọc từ bên ngoài gọi, Trình Hàn Lang lúc này mới hồi phục tinh thần lại đi ra bên ngoài.



"Làm sao vậy?" Trình Hàn Lang thấy Ngô Ngọc đang lấy tay dùng sức xoa đầu, biểu tình trên mặt dường như rất đau đớn.



"Không biết làm sao nữa, lúc nãy giống như có người cầm dao đâm vào đâu em vậy, đau quá!" Ngô Ngọc bĩu môi nói. Trình Hàn Lang không thể làm gì khác hơn là giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái. Đúng lúc này, Thành Thành bưng cái nồi đất ra, muốn để Ngô Ngọc thử một chút, Ngô Ngọc thấy một nồi nước đen như mực, trong lòng không biết tại sao lại buồn phiền, cô đẩy cái nồi đất kia ra một chút, kết quả bị nóng đột nhiên rút tay về.



"Nóng quá, bỏng chết em rồi!" Ngô Ngọc bị đau đến chảy nước mắt, Thành Thành lập tức luống cuống, nhanh chóng chạy vào phòng lấy thuốc.




Trình Hàn Lang bỗng nhiên có chút xấu hổ, "Chính là hôm nay lúc Ngô Ngọc đẩy cái nồi đất ra anh thấy nước có hất ra ngoài một chút, không có làm em bị phỏng chứ? Cô ấy cứ hô to gọi nhỏ, anh lại thấy không có chuyện gì to tát, chỉ sợ em bị phỏng." Trình Hàn Lang nói xong, cầm tay của Thành Thành lên xem.



Bị Trình Hàn Lang nắm tay, trong lòng của Thành Thành thoáng cái lại ấm lên, thì ra anh nó vẫn quan tâm đến nó, Thành Thành muốn cố gắng che giấu, nhưng vẫn là cong cái miệng nhỏ nhắn lên len lén nở nụ cười.



Trình Hàn Lang thấy được hình dáng ngốc nghếch của nó, tâm tình tốt hơn nhiều, hắn bỗng nhiên vươn ma trảo lên vân vê khuôn mặt của Thành Thành, bởi vì dùng sức mà mặt của Thành Thành cũng biến dạng. Thành Thành vội vàng níu tay của Trình Hàn Lang lại, Trình Hàn Lang lại không có chút ý định dừng lại, nhìn khuôn mặt méo lệch của Thành Thành cười ha ha.



"Anh, anh làm sao vậy?" Lúc Trình Hàn Lang ngừng lại Thành Thành nhịn không được hỏi.



"Không có gì, ngày hôm nay anh vui vẻ." Trình Hàn Lang cười lại muốn đi tạo hình khuôn mặt của Thành Thành, Thành Thành lúc này không phản kháng nữa, mặc hắn nắn bóp, Trình Hàn Lang lại dừng động tác lại.



"Sao em lại không phản kháng nữa?" Trình Hàn Lang hỏi.



"Bởi vì hôm nay anh không vui, em biết, anh vẫn luôn như vậy, chỉ khi mất hứng mới thân thiết với em. Cho nên em tự động để cho anh làm, dù sao cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa."



Thành Thành nói xong, Trình Hàn Lang cũng không náo loạn nữa, nói một câu "Không thú vị!" rồi đi ra khỏi phòng Thành Thành. Thành Thành một mình ngồi ở trên giường, sờ lên khuôn mặt nong nóng của mình, trong lòng dậy lên một trận chua xót khổ sở.



Anh, anh có biết bao lâu rồi anh mới không kiêng kỵ gì mà biểu hiện tâm tình của anh ở trước mặt em như hôm nay không? Anh có biết bao lâu rồi anh không ầm ĩ với em không? Em thật sự không nỡ tránh né, thế nhưng vì sao anh lại nhìn biểu hiện của em thành một cách nhượng bộ chứ?