Ân Tứ

Chương 59 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


"Tối hôm nay anh về nhà một chuyến, đã lâu rồi đi chưa về. Quay về xem thử..." Buổi sáng Ngô Ngọc còn đang nằm ở trên giường, Trình Hàn Lang đã nói ra một câu như vậy.



"À! Anh về đi..." Ngô Ngọc tuy rằng không phải là vui vẻ gì, thế nhưng không cho Trình Hàn Lang trở về hình như có chút quá đáng không thể nói nổi.



"Tối nay em cùng anh về xem thế nào, từ lúc em lên đại học, đã không gặp lại Thành Thành. Nghĩ lại cũng đã 5 tháng rồi."



"Không cần, một mình anh trở về là được rồi. Em về thăm ba mẹ đi! Hình như lâu rồi em cũng không đến thăm ba mẹ em, em còn không quay về họ sẽ đến đánh nhau với anh đấy." Trình Hàn Lang xoay người cầm lấy đồ đạc của mình, không đợi Ngô Ngọc nói xong liền ra khỏi cửa đ làm.



Ngô Ngọc chung quy cảm thấy Trình Hàn Lang đã thay đổi, dường như từ biểu hiện bên ngoài mà nói thì không có đổi mới gì lớn. Thế nhưng mọi nơi đều thấy có những chi tiết nhỏ khiến Ngô Ngọc lo lắng. Thí dụ như Trình Hàn Lang không hề yêu thương nhìn cô như lúc ban đầu, thậm chí có lúc còn một mình ngây người ra Ngô Ngọc đi qua bên cạnh Trình Hàn Lang cũng không có phát giác. Hoặc còn nữa là buổi tối Trình Hàn Lang thường bị mất ngủ, đây là cảm thụ sâu sắc nhất của Ngô Ngọc, còn có nữa là cách nói chuyện của Trình Hàn Lang đã thay đổi, Ngô Ngọc cảm thấy thái độ của hắn không phải là thờ ơ thì là qua loa có lệ.



Có lẽ phụ nữ cứ luôn nhạy cảm như vậy, Ngô Ngọc thực sự cảm thấy mình đã thay đổi rồi. Trước đây cô là một người có thể thoải mái cười lớn, thế nhưng hiện tại luôn luôn là vừa mừng vừa lo, có đôi khi chỉ bởi vì một chuyện rất cũng sẽ ăn không ngon. Một điểm biến hóa nhỏ của Trình Hàn Lang cũng tác động đến toàn bộ tâm tư của cô.



Mỗi lần Trình Hàn Lang ngây người hoặc thẫn thờ Ngô Ngọc đều cảm thấy trái tim như bị treo lên, cô cảm thấy hiện tại cô đang mãnh liệt sợ hãi mất đi Trình Hàn Lang, đáng tiếc cô càng như vậy, Trình Hàn Lang dường như lại càng không thể khiến cho cô yên tâm. Có thể khoảng cách mới có thể sản sinh ra những điều tốt đẹp, Trình Hàn Lang mỗi ngày ở bên cạnh cô nhất định sẽ chán ngán. Mỗi người không thể luôn luôn duy trì thái độ như lúc ban đầu đối với một người khác, cái gì Ngô Ngọc cũng hiểu, thế nhưng cô vẫn không thể buông tay.



Phụ nữ đều rất ngây thơ, đều cho rằng thiên trường địa cửu thật sự tồn tại trên đời. Cho dù những người xung quanh khuyên bảo như thế nào, những ví dụ xung quanh rõ ràng như thế nào, những đau đớn và những bài học khắc cốt ghi tâm như thế nào, thì khi một đoạn tình cảm lưu luyến mới xuất hiện họ đều sẽ cho rằng đoạn tình cảm này nhất định sẽ có một kết quả tốt. Huống chi đây là lần đầu tiên với Ngô Ngọc, cô càng ước mơ một tình yêu tươi đẹp vô tận, cô không muốn trong tình cảm của cô có bất kỳ một tỳ vết nào, cô muốn một đoạn tình duyên hoàn mỹ.
"Uống thuốc!" Đỗ Công bỏ một nắm thuốc vào tay Thành Thành rồi dùng giọng ra lệnh nói. Ánh mắt của Thành Thành xoay qua xoay lại mấy vòng, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ đem thuốc nuốt vào. Thật khó uống, Thành Thành thè lưỡi.



"Em làm thế nào mà khiến bệnh tình của mình kéo dài rồi trở nặng thành như vậy? Anh em bình thường bận rộn em còn không biết tự chiếu cố bản thân mình cho tốt, chờ ai quản em hả? Sao lại không để cho người khác yên tâm như thế hả, em còn cười... Em cười cái gì vậy?"



"Anh... khụ khụ... bóp nát hết tiền trên tay rồi kìa. Cũng phải vài... đồng đó!" Đỗ Công nhanh chóng nhìn lại, đúng là như vậy thật, mười đồng đấy, y đem đống tiền nhét vào trong túi, tiếp tục trừng mắt với Thành Thành. (Mười đồng ~ 33k)



Thành Thành cười một cái tỏ vẻ không sao cả, rồi lại lập tức ho khan, cảm thấy thở không ra hơi. Đỗ Công lo lắng lập tức tiến đến giúp nó thuận khí. "Em đừng có nói chuyện nữa, một hồi nữa nếu như anh hỏi em cái gì thì em gật đầu hoặc là lắc đầu là được, anh không chịu nổi loại kích thích này đâu." Nói xong y đỡ Thành Thành nằm xuống, đây là lần thứ hai Thành Thành đến bệnh viện, bầu không khí ở đây khiến nó rất không thoải mái. Hơn nữa còn phải truyền dịch, như vậy thì không thể động đậy được.



"Anh em đâu? Có cần anh gọi điện thoại cho nó biết không?"



Thành Thành vội vàng níu tay Đỗ Công lại, liều mạng lắc đầu. Đỗ Công cầm lại tay nó, trấn an nó: "Không nói, không nói, được chưa? Em chỉ biết yêu thương anh trai em thôi, bản thân mình thì không quan tâm, lần trước em ở bệnh viện này nó cũng không biết, thật không biết nó làm anh trai kiểu gì."



Đỗ Công nhớ tới Trình Hàn Lang thì lại tức giận mà không có chỗ phát tiết, y biết Trình Hàn Lang nói hắn bận rộn công việc chỉ là một lý do thoái thác, mỗi lần Đỗ Công gọi điện cho hắn thì hắn luôn luôn ở cùng một chỗ với Ngô Ngọc. Chẳng lẽ dư dả thời gian ở cùng với bạn gái cả ngày đến phát ngấy, vậy mà ngay cả thời gian quan tâm đến em trai mình một chút cũng không có sao? Thế nhưng Đỗ Công thấy Thành Thành bệnh nghiêm trọng như vậy, y cũng không muốn làm chuyện gì trước mặt Thành Thành khiến nó bị kích thích nữa. Vì vậy y lựa chọn ngậm miệng không nói về chuyện của Trình Hàn Lang.