Ân Tứ

Chương 61 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


Thành Thành ở lại bệnh viện hai ngày thì về nhà, trong thời gian đó Trình Hàn Lang ngoại trừ giờ làm việc, vẫn luôn ở bên cạnh Thành Thành, Ngô Ngọc chỉ có thể đến công ty tìm Trình Hàn Lang.



"Anh quyết định vẫn là về nhà ở." Trình Hàn Lang đứng trước mặt Ngô Ngọc nói.



"Tại sao? Em không đồng ý, sao anh có thể như vậy? Cũng bởi vì bệnh tình của thằng bé nên anh phải trở về nhà chăm sóc nó hay sao?" Trong đôi mắt của Ngô Ngọc đã đong đầy nước mắt, Trình Hàn Lang hai ngày nay không xuất hiện đã khiến cô vô cùng tủi thân. Lúc Thành Thành sinh bệnh lần trước, Ngô Ngọc gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng Trình Hàn Lang chưa từng nhận, sau đó lại giải thích một câu "Ở bệnh viện cần yên tĩnh, anh để chế độ im lặng." rồi đem việc này cho vào quên lãng. Ngô Ngọc một mình sinh hờn dỗi, chờ Trình Hàn Lang đến xin lỗi căn bản là chuyện không thể nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự mình nghĩ thông rồi trở về đi tìm hắn.



Lần này lại muốn trở về nhà ngủ, chuyện này đối với Ngô Ngọc mà nói chính là chuyện vô cùng trọng yếu, Trình Hàn Lang cư nhiên chỉ nhẹ nhàng như vậy mà đã quyết định rồi.



"Anh nói chuyện đi! Tại sao không nói? Em không muốn cãi nhau ở công ty với anh, có việc gì buổi tối nói." Giọng nói của Ngô Ngọc đã nghẹn ngào.



"Buổi tối anh phải về nhà, trước tiên em cứ yên tĩnh hai ngày đi, chờ Thành Thành khỏe mạnh hoạt bát rồi chúng ta lại bàn được không?" Trình Hàn Lang đã có chút không nhịn được, nhưng thái độ vẫn là ôn hòa kiến nghị.



"Được được! Anh phải về nhà chứ gì? Lúc đầu anh nói là để tốt cho Thành Thành, bây giờ lại đổi ý. Anh đúng là một người không có nguyên tắc, anh trở về thì vĩnh viễn đừng gặp em nữa. Trình Hàn Lang, anh thật sự khiến cho em thất vọng!" Ngô Ngọc khóc chạy ra ngoài, Trình Hàn Lang không có đuổi theo.



Ngô Ngọc sau khi chạy ra ngoài liền gọi điện thoại cho Ngô Chấn.



"Anh hai, anh phải giúp em, em không chịu nổi nữa...hức hức..."




"Là em thì không thể tới à? Lâu rồi em cũng chưa gặp được Thành Thành mà, Thành Thành nhớ em." Ngô Ngọc vừa nói vừa kéo Thành Thành qua, ôm lấy cánh tay của nó, "Anh không tin thì hỏi thằng bé xem."



"Đúng vậy... Là em nhớ chị ấy. Đã lâu rồi không có tới, chị Ngô Ngọc đã là sinh viên đại học rồi." Thành Thành thoạt nhìn rất vui vẻ, rất nhiệt tình, nó và Ngô Ngọc đi tâm sự với nhau. Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành không có phản ứng gì đặc việt, rất là vui vẻ. Vì vậy cũng yên lòng. Tùy hai người bọn họ thôi.



"Tao đã nói rồi mà! Vốn chỉ là một chuyện rất đơn giản, mày không nên làm phức tạp lên như thế." Đỗ Công nói với Trình Hàn Lang, đồng thời dùng ánh mắt bảo Trình Hàn Lang nhìn về phía bên kia. Thành Thành đang trò chuyện với Ngô Ngọc, quả nhiên tuổi tác không chênh lệch nhiều nhất định có tiếng nói chung, hai người một lúc thì cười một lúc thì ầm ĩ, khiến Trình Hàn Lang căn bản không nghĩ ra được bộ dáng khóc lóc bỏ đi của Ngô Ngọc hôm đó.



Phụ nữ, quả thực rất giỏi thay đổi a!



Bốn người hòa thuận vui vẻ ăn một bữa cơm, Thành Thành gắp thức ăn cho Ngô Ngọc, cũng cười nói: "Chị Ngô Ngọc, nếu như ngày hôm nay không có việc gì thì ở lại đây đi, bây giờ về nhà nữa cũng không tiện a!"



"Không được, em học tập căng thẳng như vậy, chị ở đây chỉ biết quấy rầy em thôi. Vẫn là thôi đi..." Ngô Ngọc có chút ngượng ngùng, Trình Hàn Lang nghe Ngô Ngọc nói được như vậy thì rất là kinh ngạc, không biết là ai đã lên lớp cho Ngô Ngọc một trận, khiến cô thuần hóa tốt như vậy.



"Không sao mà, em không sao, chị đừng nghĩ em vô dụng như vậy được không?" Thành Thành còn có một chút mất hứng, lời của nó cũng khiến cho Trình Hàn Lang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hôm nay mọi người ở đây đều làm sao vậy, thế giới đại đồng rồi sao? (thế giới đại đồng là khái niệm của người xưa, đại đồng nghĩa là thống nhất, đại khái theo Khổng Tử thì thế giới đại đồng là mọi ng yêu thương lẫn nhau, không có người xấu, ai cũng được đối xử công bằng, ai cũng hạnh phúc)



"Được rồi, chị là chị của em, em phải nghe lời chị a, khi nào có thời gian chị lại tới chơi, chị thật sự không tiện ở lại đây." Ngô Ngọc nói rất quả quyết, lời từ chối không có chút gì là hư tình giả ý. Thành Thành vẫn muốn giữ người lại, thế nhưng Trình Hàn Lang lại nói cứ để tùy ý Ngô Ngọc đi, Đỗ Công ở bên cạnh cũng phối hợp, cuối cùng vẫn là quyết định cơm nước xong thì để Trình Hàn Lang đưa Ngô Ngọc trở về, Thành Thành cũng đành phải thôi.