Ân Tứ
Chương 64 :
Ngày đăng: 07:38 19/04/20
Thành Thành cảm thấy mình mơ một giấc mộng thống khổ dài đằng đẵng, trong mộng nó gặp nguy hiểm, nhưng mà không có ai đến cứu giúp. Cho dù là trong mộng, nó cũng vẫn vô dụng như vậy, không thể cứu được chị Ngô Ngọc, xin lỗi, anh, em thật là vô dụng.
"Anh... Xin lỗi." Thành Thành bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện nó lại đang nằm trên giường trong nhà. Chuyện gì đã xảy ra, đây rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra. Thành Thành dùng sức vỗ đầu một cái, không phải là nó đi leo núi với chị Ngô Ngọc sao? Đúng vậy! Tại sao đã trở về rồi? Sau đó trời đã tối rồi, hình như họ đụng phải...
"Đúng rồi, chị Ngô Ngọc, chị Ngô Ngọc đâu? Ai cứu chúng ta trở về?" Thành Thành vén chăn lên muốn xuống giường, ngực đau đớn như bị xé rách, không khỏi lảo đảo thân thể một cái.
"Đừng, Ngô Ngọc ở bệnh viện rồi!" Không biết từ lúc nào, Ngô Chấn đã xuất hiện trước mặt Thành Thành.
"Anh của em đâu? Anh ấy đã trở về chưa?" Thành Thành vội vàng hỏi.
"Cậu ấy mới vừa về hôm nay, cũng đang ở bệnh viện..." Khuôn mặt của Ngô Chấn rất là tiều tụy.
"Em... Chị Ngô Ngọc... Chị ấy... chị ấy thế nào rồi?" Thành Thành run rẩy hỏi.
"Con bé..." Ngô Chấn quay mặt ra chỗ khác, không nói nữa, Thành Thành lập tức ngồi phịch xuống đất.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi, vì sao không phải mình? Thành Thành hận không thể để nó bị chém một đao ngay bây giờ, như vậy còn tốt hơn là bình yên vô sự nhìn một người khác bị tổn thương. Anh, em quả thật vẫn rất là vô dụng, em xin lỗi anh...
"Trình Hàn Lang đều biết hết rồi, bao gồm cả cái này." Ngô Chấn lấy ra một vật ném tới trước mặt Thành Thành, Thành Thành cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng.
"Anh... thực sự không cần em nữa sao?" Thành Thành ngã vào trong lòng của Trình Hàn Lang, nó cảm thấy Trình Hàn Lang đã ôm nó thật chặt, anh cũng không buông bỏ được phải không? Hay là anh căn bản không biết em là ai?
Thành Thành nằm ở bên cạnh Trình Hàn Lang ôm hắn một đêm, cũng khóc một đêm, cho đến khi trong mắt không còn nước mắt để chảy nữa, nó phải cẩn thận mà nhìn rõ Trình Hàn Lang, mỗi một chỗ của hắn nó đều phải nhớ thật kỹ, cả đời này cũng không được quên.
Trời đã tờ mờ sáng, Thành Thành liếc mắt nhìn ra bên ngoài, run rẩy nhìn Trình Hàn Lang. Trong giây phút đó lòng như tro nguội, cuối cùng nó nhẹ nhàng khẽ hôn một cái lên miệng của Trình Hàn Lang, nhẹ đến mức Trình Hàn Lang cũng không hề cảm giác được. Xin lỗi, thừa dịp anh không để ý mà vũ nhục anh, em chỉ là ích kỷ muốn hoàn thành một nguyện vọng cuối cùng mà thôi.
Thành Thành chậm rãi bò xuống giường, xách theo hành lý, liếc mắt nhìn căn nhà này lần cuối. Quay đầu rời xa ngôi nhà đã sống 10 năm.
Ngồi xe buýt đi đến trạm xe lửa tấp nập người qua lại, khắp nơi đều là lữ khách đang trên đường về nhà, tất cả mọi người nghỉ phép đi du lịch đều đã trở về rồi! Thành Thành cố sức bước từng bước, nó đi đến đoàn người xếp hàng ngắn nhất mua hai cái vé, địa điểm là Vân Nam. Chuyến xe lửa này còn hơn một tiếng nữa là khởi hành, Thành Thành cầm di động lên, lấy SIM ở bên trong ra, ném vào thùng rác. (Cho bạn nào thắc mắc thì SIM điện thoại viết hoa hết mới đúng, vì nó là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh, còn sim này là hoa sim.)
Xe lửa lăn bánh lúc trời còn mờ tối, Thành Thành ngồi ở ghế gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong tay siết chặt dây chuyền trên cổ. Đây là minh chứng cho thân tình của nó và Trình Hàn Lang, mẹ Trình nói nếu có một ngày hai người lạc nhau, còn có thể dựa vào cái này tìm đối phương trở về, vì trên thế giới này chỉ có hai người là độc nhất vô nhị. Thế nhưng, chúng ta còn có thể gặp lại sao?
Mẹ, con chưa hoàn thành lời dặn dò lúc đầu của mẹ, xin lỗi...
Anh, anh phải thật tốt...
Chị Ngô Ngọc, em không thể đến thăm chị, xin lỗi...