Ân Tứ

Chương 75 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


Bữa giờ bận không làm gì được. Mn thông cảm cho tiểu trang nha TT^TT. Sẽ cố gắng bù lại trong tuần sau cho mn nhé.



====================================



Ngô Chấn lái xe đến thì thấy Ngô Ngọc ngồi dưới đất khóc một mình, chiếc túi xách ở bên cạnh đã bị giẫm đến biến dạng. Trình Hàn Lang không ở bên cạnh Ngô Ngọc, Ngô Chấn nhìn mà đau lòng một trận, lập tức chạy qua.



"Sao lại một mình khóc ở đây?" Ngô Chấn đỡ Ngô Ngọc dậy.



"Anh hai, em không nuốt trôi uất ức này được! Em bị đánh, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có rồi..." Ngô Ngọc ngẩng đầu lên, Ngô Chấn rốt cục cũng nhìn rõ mặt Ngô Ngọc, đã sưng đến không còn hình dáng, hơn nữa nước mắt đã ngập trên gương mặt của Ngô Ngọc, nắm đấm của Ngô Chấn lập tức siết chặt.



"Rốt cuộc là ai đánh? Mẹ nó ngay cả em gái tao cũng dám đánh, Trình Hàn Lang đâu? Sao nó không lo cho em?"



"Anh ấy... Em không bao giờ... muốn gặp lại anh ấy nữa, chỉ vì một câu nói của người khác, anh ấy đã ngoan ngoãn đi theo người ta. Người kia còn là người đã đánh em, anh hai, em tủi thân lắm anh có biết không?" Ngô Ngọc ôm Ngô Chấn đã hoàn toàn mất đi ly trí, khoc đến nỗi không thở được.



"Đừng khóc nữa, được rồi, chúng ta đi về rồi từ từ nói được không? Anh hai nhất định giúp em hả giận được không?" Ngô Chấn đỡ Ngô Ngọc đi đến bên cạnh xe.



"Sao anh ấy có thể đối xử với em như thế? Từ khi xảy ra chuyện của Thành Thành, anh ấy liền thay đổi, anh ấy còn nói không để bụng chuyện kia của em, rõ ràng là anh ấy để ý. Có người đàn ông nào mà không để bụng?" Ngô Ngọc ngồi ở trong xe đã có thể nói chuyện bình thường, cho nên liên tục phát tiết ra sự bất mãn trong lòng.



"Việc đó vốn dĩ là chuyện nhạy cảm, hơn nữa, cái phương pháp ôi thiu kia chẳng phải là do lúc đó em nghĩ ra sao? Bây giờ em có thể oán được ai?" Ngô Chấn thở dài.



"Ngay cả anh cũng nói như vậy, cho dù là như vậy, cô ta là cái quái gì? Cô ta dựa vào cái gì muốn đánh em thì đánh, Trình Hàn Lang tới chậm thì thôi đi, lại còn có thể đi cùng với cô ta. Nghĩ tới đây em lại..." Ngô Ngọc lại bắt đầu chảy nước mắt, "Em thật sự đau lòng lắm!"



"Cô ta là ai??? Bây giờ anh đang rối tung rối mù lên cả đây." Ngô Chấn có chút nóng nảy hỏi.




"Trình Hàn Lang, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"



"Em hỏi đi! Hỏi bất cứ điều gì anh cũng sẽ trả lời em."



"Trong lòng anh rốt cuộc Thành Thành quan trọng đến mức độ nào?" Ngô Ngọc nhìn chằm chằm Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cũng lẳng lặng nhìn cô.



"Nếu như nói trước khi bỏ đi thì thằng bé là người thân duy nhất của anh, là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh, thì từ ngày thằng bé rời khỏi, nó là tất cả của anh." Trình Hàn Lang chậm rãi nói.



Sắc mặt của Ngô Ngọc thoáng cái trở nên trắng bệch, cô gật đầu, trào phúng hỏi: "Anh biết nó là đồng tính luyến không?"



Trình Hàn Lang không nói gì, Ngô Ngọc biết điều này đại biểu cho sự cam chịu.



"Anh biết người nó thích là anh không?" Ngô Ngọc hỏi tiếp.



Trình Hàn Lang bình tĩnh nhìn cô, "Làm sao em biết?"



"Làm sao mà em biết? Em đã sớm nhìn ra rồi, anh cũng đã sớm biết đúng không, em chịu đựng hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn duy trì tình cảm giữa chúng ta, thế nhưng còn anh? Anh cứ liên tục thử thách giới hạn chịu đựng của em. Trình Hàn Lang, anh có thể đi hỏi mọi người một chút xem sao, có người bạn trai nào đối xử với bạn gái mình như thế này không? Vì anh cái gì em cũng đều vứt bỏ, tự tôn của em, niềm kiêu hãnh của em, thân thể của em. Thế nhưng cái "tất cả của anh" ngày hôm nay đem toàn bộ nỗ lực của em trở thành không đáng một đồng."



Ngô Ngọc nói rồi cầm lên một con dao gọt hoa quả, đâm vào cánh tay của cô. Trình Hàn Lang không ngờ Ngô Ngọc sẽ nghĩ không thông như vậy, vội vàng đi tới ngăn cản, đáng tiếc đã muộn, máu tươi theo cổ tay chảy xuống phía dưới, Trình Hàn Lang không nói gì nữa, lập tức ôm Ngô Ngọc chạy xuống lầu. Ngô Ngọc nhìn gương mặt gấp gáp của Trình Hàn Lang, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.



"Hàn Lang, hiện tại em cũng không cầu xin cái gì, anh không yêu em cũng được, ghét em cũng được, để em ở lại bên cạnh anh được không? Không có anh em thực sự sẽ chết." Ngô Ngọc nằm trên giường bệnh nói, ánh mắt Trình Hàn Lang nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.