Ân Tứ
Chương 83 :
Ngày đăng: 07:38 19/04/20
Đêm thất tịch trôi qua, Trình Hàn Lang tựa như thay đổi thành một người khác, bắt đầu miệt mài làm việc ở công ty, bất luận làm chuyện gì dường như cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là trên mặt hắn đã không còn biểu tình gì cả. Hôm qua Ngô Ngọc vừa mới nghĩ hạnh phúc đã gần trong tầm tay, hôm nay lại phát hiện thì ra là lại càng thêm xa vời. Tỉnh ngộ của hắn chỉ là một loại bồi thường sau sự áy náy, hắn trước sau cũng chỉ vì màn kịch mà Ngô Ngọc đã dựng lên mà bức bách bản thân hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi ngày qua đi Trình Hàn Lang lại càng trở nên mạnh mẽ, hiện tại hắn có thể hoàn thành công việc cần ba giờ chỉ trong vòng một giờ, khi người khác còn chưa có bất kỳ ý nghĩ gì hắn đã chuẩn bị xong bản thảo giao vào tay cấp trên có liên quan. Trong một năm hắn đã có thể được lên làm trưởng phòng, có thể đưa ra những ý kiến cho tới bây giờ người khác cũng chưa nghĩ ra. Hắn không hề oán giận Ngô Ngọc không hiểu chuyện, cũng không quát nạt cô như trước đây. Việc duy nhất hắn làm bây giờ chính là tận lực ở bên cạnh Ngô Ngọc, sau đó thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Ngô Ngọc được ba của cô sắp xếp vào làm việc trong công ty, Trình Hàn Lang làm việc ở phòng kế hoạch, mà Ngô Ngọc thường qua phòng kế hoạch đưa tài liệu, vừa lúc cũng có thể thấy Trình Hàn Lang.
Ngô Ngọc rất được hoan nghênh ở trong công ty, cô tận lực biểu hiện mình là người thân thiện và đơn thuần. Bình thường nói năng rất lễ phép, cũng rất hoạt bát cởi mở. Cô không muốn gây thù hằn, cô tự biết, bản thân vốn dĩ đã trở thành quân xanh của rất nhiều người. Bởi vì Trình Hàn Lang thật sự là quá gây sự chú ý, đặc biệt là lúc Trình Hàn Lang trở nên lạnh lùng, rất nhiều nữ đồng nghiệp trong công ty đều xem hắn là mục tiêu, cho dù tuổi tác của họ lớn hơn Trình Hàn Lang đi chăng nữa. (Thiệt sự là bánh bèo này càng lúc càng làm người ta chán ghét mà, tới chú thích tui cũng ghét nữa. Quân xanh nghĩa là quân địch giả, mình lấy ví dụ như trong luyện binh đi, khi mà họ luyện tập sẽ chia người làm hai đội, một xanh một đỏ, quân xanh sẽ giả làm đối thủ để quân đỏ tập luyện tác chiến. Quân đỏ sẽ vẫn đối đầu với quân xanh, nhưng tất nhiên là không diệt quân xanh vì chung đội mà, chỉ là thông qua quân xanh để nâng cao năng lực chiến đâu thôi. Ý mẻ là người ta có địch ý với mẻ nhưng ko hạ được mẻ, cho nên ko gây thù hằn với người ta để hạn chế địch ý của ngta đối với mình và ko bức người ta thành đối thủ của mình.)
Người trong công ty đều biết Ngô Ngọc là bạn gái của Trình Hàn Lang, tuy rằng trong lòng đố kị, nhưng ngoài mặt vẫn là rất nhiệt tình với Ngô Ngọc, bởi vì Ngô Ngọc thật sự là không có khuyết điểm gì quá lớn. Cho tới bây giờ cũng không cãi nhau xích mích với ai trong công ty, cho nên những người đó cũng chỉ có thể thầm ước ao được tốt số như Ngô Ngọc.
Chỉ có Ngô Ngọc tự mình biết cái danh hiệu bạn gái này ngày hôm nay đã chỉ là có tiếng mà không có miếng, ý nghĩ muốn chiếm được trái tim Trình Hàn Lang lúc đầu của cô đã biến thành chỉ muốn ở lại bên cạnh hắn. Mỗi ngày cô nghe những lời nói trêu chọc và hâm mộ của các đồng nghiệp cũng chỉ có thể thỏa mãn một chút lòng hư vinh của mình mà thôi, an ủi bản thân hắn vẫn thuộc về cô, còn hạnh phúc thật sự đã không còn cảm nhận được từ lâu.
Tất cả mất đi ngay sau khi Thành Thành rời khỏi, Ngô Ngọc không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, lúc đầu cô rất kiên quyết, cho dù Ngô Chấn khuyên giải thế nào, cô vẫn cho rằng mình làm như vậy là không sai. Cô cho rằng thời gian có thể vỗ về vết thương của một người, nhưng mà cô thật không ngờ, cảm tình của Trình Hàn Lang đối với Thành Thành lại sâu như thế, chính là nửa năm làm sao có thể khiến hắn quên đi tình cảm mười mấy năm qua sống nương tựa lẫn nhau.
Hiện tại Ngô Ngọc thật sự có chút hối hận, cô thậm chí nghĩ tới nếu như cô tìm Thành Thành trở về, có phải Trình Hàn Lang sẽ cảm kích cô không, muốn xin lỗi cô, sau đó vẫn vui vẻ sống cùng nhau như trước đây, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì cho dù người Trình Hàn Lang yêu là Thành Thành, bọn họ cũng sẽ không có kết quả.
Thế nhưng Ngô Ngọc lại nghĩ, làm như vậy thực sự quá phiêu lưu mạo hiểm, tình cảm của bọn họ hiện tại đã vô cùng bấp bênh, nếu như Thành Thành trở về, không phải là không có khả thăng thoáng cái sẽ bị phá tan tành vụn nát. Loại thử nghiệm này cô không dám làm, cô sợ một ý nghĩ này sẽ hủy hoại tất cả hạnh phúc sau này của cô.
Trình Hàn Lang cố sức chịu đựng đau đớn trong lòng, gật đầu với mẹ Trình. "Mẹ yên tâm, thằng bé tốt lắm."
Mẹ Trình như là nghĩ đến cái gì, vui vẻ nói với Ngô Ngọc: "Ngày mai chúng ta đến trường học thăm Thành Thành đi! Dì thật vất vả mới đến đây được một lần, Trình Hàn Lang con lái xe, trưa mai chở mẹ đến trường kia một chút."
Trình Hàn Lang cười khổ một cái, "Mẹ, mẹ đừng vội mà, phương thức dạy học của trường Thành Thành là hoàn toàn khép kín, kỳ nghỉ định kỳ hoặc xin phép mới được ra ngoài, những lúc khác không được thăm."
Ánh sáng trong mắt mẹ Trình thoáng cái liền ảm đạm xuống, chỉ chốc lát sau lại lấy điện thoại di động ra nói với Trình Hàn Lang: "Gần đây sao điện thoại của Thành Thành mẹ gọi mãi không được? Có phải là đổi số rồi không, con cho mẹ số của thằng bé, mẹ gọi điện thoại cho nó. Lần trước nó còn gọi cho mẹ nói nó nhớ mẹ đó! Nói mẹ về nó phải bộc lộ tài năng cho mẹ xem."
Sắc mặt của Ngô Ngọc thay đổi, trong lúc cấp bách, Trình Hàn Lang ở bên cạnh nói: "Mẹ, trường của Thành Thành không cho mang theo điện thoại di động, con cũng không nạp tiền điện thoại cho thằng bé."
"Trường học của bọn nhỏ sao lại đột nhiên thay đổi thành nghiêm ngặt như vậy?"
"Dạ... là tại đang cấp ba đấy ạ." Ngô Ngọc tiếp lời, vội vàng nói với mẹ Trình: "Dì ơi dì không biết đâu! Lâu rồi dì không về Bắc Kinh, thế vận hội Olympic sắp tới rồi, ở đây mới xây nhiều thứ lắm..."
Hai người lẳng lặng trò chuyện, lực chú ý của mẹ Trình đã hoàn toàn bị Ngô Ngọc chuyển sang hướng khác... Trình Hàn Lang đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hít một hơi thật sâu.