Ân Tứ

Chương 87 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


Hôm nay trong quán bar có một khuôn mặt mới tới, điệu bộ khi vào cửa cũng rất hung hăng, hơn nữa dáng dấp cũng cao to vạm vỡ. Lúc người kia vào quán bar thì đến một chỗ không có ai ngồi xuống bắt đầu uống rượu, trong lúc đó còn la lối quát tháo. Khi Thành Thành mang rượu đến thì người kia nhìn thoáng qua Thành Thành, hỏi một câu.



"Chỗ các cậu có ai mới tới không?" Thành Thành vừa nghe thấy là giọng Bắc Kinh thì có chút giật mình.



"Tôi cũng không rõ lắm, ngài qua bên kia xem thử đi ạ, người phụ trách ở cạnh bàn bên đó đấy ạ." Thành Thành lễ phép nói rồi bưng mâm lên định đi.



Người nọ lập tức kéo tay của Thành Thành lại, "Nhóc nhỏ, Bắc Kinh đúng không? Anh thấy em rất được đấy, còn là đồng hương với anh nữa chứ! Ở chỗ này mà cũng gặp được đồng hương cũng không dễ dàng gì nhỉ! Đi, hai ta tìm một chỗ tâm sự chút cho vui."



Thành Thành dùng sức giãy ra, đối phương đã uống nhiều rượu rồi, thần trí đã có chút không rõ. Người kia nhìn thấy một người đẹp khó gặp trước mắt, kéo qua rồi sờ trên sờ dưới. Thành Thành tức giận cầm mâm đánh vào đầu người kia, kết quả đánh không chuẩn nên đánh lệch lên vai.



"Đệt! Ông đây hôm nay vốn đã không vừa ý, còn phải ở đây để mày khinh à, sao nào? Làm vịt mà còn mẹ nó muốn chọn người à, ai bỏ tiền, ai bỏ tiền thì cũng không nhiều hơn ông đây bỏ tiền." Nói rồi kéo Thành Thành đi qua căn phòng bên kia. (Cái chỗ làm vịt á, con vịt tiếng Trung đồng âm với chữ đè, nên mấy người làm gái làm trai bao thường bị gọi bóng gió là vịt, giống ở mình có gà móng đỏ zi đó)



"Buông cậu ấy ra, cậu ấy chỉ là một người phục vụ thôi." Tạ Nam đã đi tới, chặn đường người kia.



"Con mẹ nó mày quản làm gì? Tao bỏ tiền mua vui liên quan chó gì tới mày? Không có việc gì thì đứng qua một bên, tao không có hứng thú với mày." Người kia nói rồi vẫn lôi Thành Thành đi về phía trước, Tạ Nam vẫn cản trở người kia như cũ.



"Đừng trách tôi không khách khí với anh, tôi đã nói rồi, cậu ấy chỉ là một người phục vụ, xin buông tay ra."



"Anh hai, anh đừng xía vào, để em tự nói với anh ta, bên chỗ anh còn đang bận kìa!"



"Đi? Mắng người rồi muốn chạy à, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Ngày hôm nay ông đây sẽ làm nó, mày làm gì nào?"



Người kia vừa mới dứt lời một cái, quả đấm của Tạ Nam đã vung ra, chỉ tiếc mới đến nửa đoạn đã bị nắm lại, khóe miệng người kia nhếch lên một cái, sau khi xoay người một cái, Tạ Nam còn chưa thấy rõ đã bị người kia đá vào bụng, hơn nữa bệnh tình hai ngày trước vốn dĩ vẫn chưa khỏi, lực độ của một đá này thực sự không nhỏ, Tạ Nam lập tức ngồi xổm dưới đất không đứng dậy nổi.
Thành Thành thẫn thờ lắc đầu, "Tôi là muốn hỏi ngài Tạ Nam ở bệnh viện nào? Tôi muốn... gặp anh ấy."



"À, ở trong bệnh viện ngay đầu đường chỗ ngã rẽ kia kìa! Đụng gãy một cái xương sườn, nhập viện rồi!"



Thành Thành à một tiếng, quay đầu liền xông ra ngoài, quản lí ở phía sau gọi nó, kết quả Thành Thành đã xông ra ngoài mất rồi. Một mình quản lí ngồi ở đó vò đầu bứt tóc, vô cùng phiền não.



Thành Thành vọt về phía trước như là nổi điên ở trên đường, cũng không để ý những chiếc xe vẫn đang ấn còi ở đằng sau, trong đầu của nó toàn là những điều Tạ Nam đã đối tốt với nó mấy ngày nay tới giờ, đêm giao thừa Tạ Nam đặc biệt trở về mừng năm mới với nó, hình dáng của Tạ Nam đứng ra khi nó bị ức hiếp. Tất cả là do mình hại anh ấy thành cái dạng này, đều là do mình! Thành Thành càng nghĩ trong lòng càng thống khổ.



Lúc Thành Thành tìm được Tạ Nam thì Tạ Nam đang nằm trong một phòng bệnh thường ở bệnh viện. Trong phòng bệnh còn có rất nhiều bệnh nhân, chỉ có Tạ Nam là không có ai bên cạnh chăm sóc. Thành Thành vừa bước đến vừa nhìn Tạ Nam đang nhắm mắt, đau lòng không thôi.



"Anh hai..." Thành Thành nhỏ giọng kêu một câu, cầm lấy tay của Tạ Nam. Tạ Nam chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Thành Thành, ráng sức nặn ra một nụ cười.



"Anh không có chuyện gì đâu, em thế nào rồi? Tên kia có ức hiếp em không? Sao mặt em lại sưng lên thế này? Có phải là nó đánh em không?" Tạ Nam vuốt mặt của Thành Thành, trong mắt đầy vẻ đau lòng.



"Em không sao mà! Anh hai, anh đừng nói chuyện, dưỡng bệnh cho tốt, khỏi rồi còn về làm việc." Thành Thành không có nói với Tạ Nam chuyện nó bị sa thải, nó sợ Tạ Nam lo lắng.



"Ừ, em cũng chú ý thân thể đó, một lát nữa em về đi! Một mình anh ổn rồi."



Thành Thành bỗng nhiên nắm lấy tay của anh, van nài nói: "Em không quay về, em ở trong này, anh đừng đuổi em đi, đừng..."



Tạ Nam nhìn bộ dáng của Thành Thành vội vàng xoa dịu, "Trước không đi, không đi, đừng có sốt ruột mà!" Lúc này Thành Thành mới bình tĩnh lại, Tạ Nam không nói nữa, Thành Thành lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn gương mặt của anh, gương mặt này giản dị tự nhiên như vậy, lại làm cho nó thấy vô cùng an tâm. Tuy rằng thua xa cái kiểu hút hồn đoạt phách người khác như Trình Hàn Lang, nhưng lại khiến cho Thành Thành cảm thấy anh cực kỳ chân thật ở bên cạnh nó, không hề xa không với tới như vậy.