Anh Ấy Là Nữ Sinh Cấp Ba

Chương 6 : Tỷ tỷ bị ức hiếp? Thật con mẹ nó tức!😠(2). Không thể tha thứ!

Ngày đăng: 17:49 27/06/20

Nhạc Linh San ngẩng đầu lên, căm tức nhìn cô nàng trước mặt:
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Oh!"
Con ả nhuộn tóc vàng kia vẻ mặt rất tỉnh, bỡn cợt:
"Xin lỗi tao chỉ trượt tay, à mà có cần không nhỉ? Đằng nào cũng chỉ là vô ý thôi mà!"
"Cậu!"
Nhìn tỷ tỷ ấm ức như vậy, Nhạc Lam lòng đầy giận dữ quyết định lao lên táng cho con ả kia vào mặt. Bất quá, còn chưa kịp hành động, đã lại nghe ả kia nói tiếp
"Mày quá lễ phép. Quá nhiều qui củ. Điều đó làm tao nổi điên. Nên có một bài học cho những đứa như mày."
"Roạt!"
Ơ!
Nhạc Lam giờ mới để ý, trong tay tỷ tỷ hóa ra nãy giờ cũng cầm một lon Coke, và con đượi kia vừa bị nàng ta hắt lại lon nước vào mặt.
"Khá lắm!"
Nhạc Lam thầm tán thưởng. Dù hắn sẽ luôn bảo vệ tỷ tỷ, nhưng so với một tỷ tỷ yếu đuối luôn cần được bảo vệ, sẽ tốt hơn nếu như nàng ta có thể càng kiên cường hơn.
"Haa!"
Nhạc Linh San thở ra một hơi, nhíu mày:
"Đừng trẻ con như vậy nữa! Cô nghĩ tôi sẽ run sợ vì mấy trò đó ư?"
"Mày!"
Ả tóc vàng mặt nhăn lại vì những lời nói của Nhạc Linh San. Cứ như thể này giờ, ả ta chỉ là làm những trò hề của trẻ con vậy
"Bốp!"
Một cái tát bất ngờ, Nhạc Linh San tay trái ôm lấy một bên má, sững sờ.
!!!
"Khốn kiếp"
Nhạc Lam gầm lên.
"Bình tĩnh, Lâm Huyên!"
"Có người đang đến đó!"
Hai cô nàng đi cùng con đượi kia lúc này vội can ngăn
"Mày!Tao sẽ làm cho mày phải hối tiếc vì đã không quì xuống cầu xin tao. Hừ, đi thôi!"
Nhìn tỷ tỷ người bị ướt lạnh ngồi đó, lại nhìn con khốn kia thoải mái đi ra, Nhạc Lam thật muốn hung hăng vả lấy mình. Lúc nãy không lao lên liền đi, còn lề mề đứng đó nhìn, bây giờ tụi nó rời đi, cũng không thể bỏ mặc tỷ tỷ lại được. Bàn tay hắn nắm chặt, cố hít một hơi để bình tĩnh lại
Chỉ một lát, một lát thôi mà! Đưa tỷ tỷ về nhà, lúc đó, chính là lúc mày chết chắc!
"Ủa, em gái xinh đẹp làm sao thế này?"
Nhạc Linh San còn đang run rẩy do bị ướt đẫm bởi lon Coke lạnh, định đứng lên, đã nghe một âm thanh quen thuộc, thập phần quan tâm, lại vẫn không bỏ được chút bỡn cợt trong đó.
"Hừm, nghiêm túc đi. Chị không cẩn thận bị ngã, đổ hết Coke vào người, còn đứng đó nhìn?"
"À!"
Việc này thì Nhạc Lam đương nhiên sẽ làm, vội ôm lấy thân thể mảnh mai kia vào lòng, như kiểu bế công chúa vậy.
"Ấy! Bỏ chị xuống"
Nhạc Linh San bất ngờ, đầy thẹn thùng giãy dụa. Đỡ nàng dậy là được rồi, tên đệ đệ này! Hắn làm trò gì vậy?
"Là chị bảo đỡ dậy nha, em cũng không phải là người hầu, đừng có đổi ý xoành xoạch như vậy chứ!"
Nhạc Lam tỏ vẻ bất mãn.
"Nhưng mà, không..."
"Không cái gì?".
Hắn trừng mắt
"Nằm yên, để anh đưa em về, biết không?"
Nhạc Linh San còn định phản kháng, thấy hắn làm biểu tình hung tợn như vậy, ấm ức, hơi ngượng ngùng, gò má nổi lên hai rặng mây hồng, dúi đầu vào trong lòng ngực nam nhân.
Cảm giác này, thật yên bình, cũng rất an toàn. Hai cánh tay không tự chủ vòng ra sau ôm lấy lưng hắn.
"Ôi trời ơi!"
Nhạc Lam thề, dù tỷ tỷ vốn rất xinh đẹp. Nhưng biểu cảm của nàng ta khi bị hắn ôm lấy, ngượng ngùng như vậy, thật sự mê chết người! Nhất là khi còn được một đôi ngọc thủ mềm mại rụt rè quấn quanh.
Ý định ban đầu của Nhạc Lam dao động một cách dữ dội, vốn định dùng tốc độ nhanh nhất đưa tỷ tỷ về nhà, rồi quay lại xử lũ kia. Bất quá, đằng nào nó cũng đi rồi, thôi thì cẩn thận mang tỷ tỷ về nhà vậy. "Cẩn thận", như người ta thường nói:
Chậm mà chắc!
Cả quãng đường đi bộ về nhà, tuyệt đối là sự hưởng thụ lớn nhất từ trước tới nay!
...
"Hô!"
Nhạc Lam ngửa mặt lên trời thở hắt. "Anh hùng nan quá mỹ nhân quan", câu này đúng thật không sai được, làm hắn suýt quên luôn việc chính. Cũng may ý chí bản thân đủ mạnh, đưa tỷ tỷ về nhà xong liền đi ra tìm con khốn kia.
Giết nó!
...
"Hừ! Thật khó chịu, tớ thực sự bây giờ rất bực."
Trên vỉa hè, ba nữ sinh đi cùng với nhau.
"Thôi nào Lâm Huyên, cậu đã thay đồ rồi mà!"
"Con đó quá cứng đầu, nó đúng là điên rồi khi dám đối đầu với cậu. Mà, trông lúc ấy nó cũng có vẻ thực sự tức giận đấy chứ, mới dám hắt lại lon nước như vậy."
"Hừ! Con khốn đó. Tớ sẽ khiến nó phải trả giá vì dám sỉ nhục tớ."
"..."
"Hah! Nhìn xem ai kìa co phải là Lâm Huyên không?"
"Huh?"
"Gì thế này, ai làm em tức giận, để trông mặt tức tối vậy?"
Ả tóc vàng liếc mắt,
"Anh tuổi gì mà dám bình luận dung mạo của tôi"
"A! Đừng hiểu lầm, anh như thế này là bởi ngã cầu thang thôi!"
Tên tóc một chỏm màu đỏ cười đầy tự tin trả lời. Nếu như Nhạc Lam ở đây, sẽ nhận ra thằng này chính là cái thằng trong đám không biết sống chết bao vây lấy hắn trưa hôm trước. Khi mà Nhạc Lam bảo cả lũ đánh nhau, thằng này đã to mồm bảo " mày là cái gì mà bảo bọn tao đánh nhau" để rồi bị đứa khác phang ngay một gậy vào đầu cho bất tỉnh.
Chính nó đó!
Tính ra, thằng này lại may nhất trong cái đám bị Nhạc Lam xử kia. Bị phang bất tỉnh đầu tiên, ngoài một cú vụt đó ra thì cũng không nhận thêm thương tích gì nữa, thành thử hôm nay đã bó bột chạy lông nhông ngoài đường.
"Hừ, vậy sao?"
Ả tóc vàng khoanh tay, bĩu môi:
"Nghe cảm giác có gì đó sai sai. Đừng ở đó nói nhăng nói cuộn nữa, biến đi!"
"Là, nói nhăng nói cuội, không phải nói cuộn, Lâm Huyên à!"
Đứa con gái ở bên cạnh nhắc.
"Kệ tớ, dù sao cũng không có gì khác nhau."
Ả tóc vàng trực tiếp chơi lầy.
"Đừng vậy mà!"
Vẻ mặt thằng tóc mào gà đau khổ
"Hãy kể cho anh nghe mọi chuyện. Chỉ cần em nói muốn xử ai, để đó cho anh."
Nguyên bản, vẻ mặt con tóc vàng còn đang khó chịu ,nghe thế bỗng lóe lên tia sáng kì dị, mỉm cười
"Vậy, nếu em kể, anh sẽ lo hết mọi chuyện, phải không?
Nếu là như vậy, hiện tại trong đâu em đang có một đứa khá là khó chịu, nó..."
"Này con tóc vàng!"
"!?"
Nhạc Lam cười đầy tàn ác trong lòng, rốt cuộc:
Tìm được mày rồi!
"Đi ra đây với tao một lát."