Anh Bỏ Em Đi
Chương 10 : 112D
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình thì Ngọc Hân thấy Quỳnh Hương đang điện, cô bắt máy bảo Quỳnh Hương chờ mình ít phút. Từ đêm đó, cái ngày mà cô biết Văn Vũ đùa giỡn với tình cảm của mình, cái ngày mà anh thẳng chân chà đạp mọi sự chân thành của cô, không đêm nào là cô có thể yên giấc.
Có phải là tôi ngốc lắm không, nên tôi mới đâm đầu đi yêu một thằng như anh. Hay đây là cái quả, mà tôi đáng phải nhận lại do thú vui chơi bời của mình những ngày trước. Chả phải tôi cũng đã thẳng tay vứt bỏ nhiều anh chàng trước đây hay sao. Giờ thì tôi lại rơi vào cảm giác đau khổ, cảm giác bị bỏ rơi và tổn thương, một lần nữa, Ngọc Hân tự trách mình.
Hình ảnh của Văn Vũ cứ liên tục hiện lên trong đầu Ngọc Hân, nhiều khi cô chỉ muốn hét toáng lên rằng tại sao, tại sao cô lại cứ u sầu về anh, về một thằng đàn ông không đáng để cô nghĩ đến.
Ngọc Hân mở tủ áo quần ra, chiếc áo sơ mi sọc xanh mà cô mặc đi chơi với Văn Vũ lần đầu tiên, nó hiện chình ình ngay trước mặt. Bực tức, Ngọc Hân nhét nó vào sâu trong tủ để khỏi phải chướng mắt. Thay đồ xong, Ngọc Hân bước xuống nhà, Quỳnh Hương đang đợi cô trước cổng.
Từ khi chia tay thì Ngọc Hân chẳng còn thói quen đánh xe chở tụi bạn đi cà phê nữa. Cô cứ nằm ì ra trên giường mà chả muốn đi đâu. Cho đến một buổi tối, trong lúc say thì cô vô tình chuốc hết tâm sự với Quỳnh Hương, cô kể cho Quỳnh Hương nghe mọi chi tiết, mọi vấn đề, chỉ có tên và ảnh của Văn Vũ là cô giấu đi.
Từ khi biết chuyện thì ngày nào Quỳnh Hương cũng qua rủ cô đi chơi đây đó cho khuây khỏa, Quỳnh Hương cũng giấu kín chuyện của cô không cho mấy người khác biết. Nhiều lúc mọi người thắc mắc vì sao cô như người mất hồn với thất tình, thì Quỳnh Hương đáp thay là vì chuyện gia đình. Một lý do khỏa lấp được tất cả, vì mọi người thừa biết rằng gia đình cô xào xáo như thế nào.
“Làm gì lâu vậy bà.” Hồng Loan ngồi sau chồm lên hỏi.
Thoát ra những suy tư, Ngọc Hân vội nói. “Mắc đi vệ sinh nên lâu.” Thật ra là vì cô cứ thẫn thờ ngồi trước gương suy nghĩ.
“Thôi đi đón nhỏ Vân nào.” Quỳnh Hương nhấn chân ga lướt đi.
Những ngày qua thì Ngọc Hân luôn kiếm cớ trốn tránh không muốn tới quán Văn Vũ làm. Bữa thì cô bảo muốn đổi không khí, bữa thì cô bảo uống hoài cảm thấy ngán. Tất cả là vì cô không muốn gặp anh nên mới như vậy.
Vì sao, vì sao cô lại trốn mặt Văn Vũ, vì cô ghét anh nên không muốn nhìn anh, vì cô căm giận nên muốn anh biến mất trước mặt mình. Hay thật sự là vì cô đã thích Văn Vũ, cô sợ mình lại vỡ òa lên, sợ tim mình lại đau nhói và sợ sẽ không kìm được lòng mình. Ngọc Hân muốn quên Văn Vũ càng nhanh càng tốt. Cô sợ mình lại yếu lòng mỗi khi nhìn thấy anh, sợ những cảm giác xưa cũ lại tràn về.
“Hây, không phải lúc này.” Quỳnh Hương thúc vào cánh tay Ngọc Hân.
Ngọc Hân vội gật đầu như hiểu ý, cô đưa tay lên lau nước mắt. Để xóa tan bầu không khí và để đánh tan sự nghi ngờ của Hồng Loan, nên Quỳnh Hương bỗng bật lớn nhạc và chọn những bài sôi động.
Lúc sau thì Thảo Vân cũng lên xe. “Đi nào.” Thảo Vân hớn hở.
“Qua quán R đi.” Hồng Loan vừa bấm điện thoại vừa nói.
“Ừm, qua quán R đi mấy bà. Tôi thấy những quán khác quá tệ, chỉ tổ tốn tiền mà thôi. Chưa kể toàn gặp mấy cha háo sắc, háo tiền không.” Thảo Vân gật đầu.
Ngọc Hân giật phắng mình lên. “Ủa, chứ trước đây ai nói là uống hoài một quán nên thấy chán.”
“Thì chán thật mà nhưng lâu lâu đổi một ngày thôi.” Hồng Loan ngưng bấm điện thoại. “Chứ mấy ngày không tới rồi. Cảm thấy nhớ mấy anh thiếu gia bàn bên.”
“Xem ai mê trai kìa.” Quỳnh Hương nhìn qua gương. “Không chui đầu vô mấy truyện ngôn tình nữa sao.”
Thảo Vân uống xong thì nhìn Ngọc Hân. “Chuyện dù sao cũng đã rồi. Bà có đau buồn thì ba mẹ bà cũng đâu có quay lại được.”
“Con này nói hay mày.” Quỳnh Hương giả vờ. “Cụng ly tiếp mày.” Quỳnh Hương khẽ cười. “Vui lên nào.”
Ngồi được một lát thì Hữu Kim tiến tới chỗ Ngọc Hân. Mỉm cười chào mọi người, Hữu Kim nhìn cô với ánh mắt như có điều gì muốn nói. Hiểu ý nên Ngọc Hân ra hiệu cho cậu ta qua bàn trống bên cạnh để nói chuyện.
“Có gì muốn nói với chị sao.” Ngọc Hân khẽ cười. Hay là anh ta bảo cậu tới làm thuyết khách.
“Thật ra thì em chả đủ tư cách, cũng chả muốn xen vào chuyện của anh chị.” Hữu Kim tỏ vẻ nghiêm túc. “Chị và anh ra sao thì đó là chuyện của hai người.”
Ngọc Hân cướp lời Hữu Kim. “Vậy ý em muốn nói là gì.”
Hữu Kim thở dài. “Chị muốn nói gì, hay nghĩ gì về anh ấy cũng được, em không quan tâm. Cái em muốn là xin chị đừng làm đau anh ấy được không.”
Đau ư, tôi mới là người đau đây thưa cậu. Anh ta đã nói gì với cậu, mà cậu lại nói những lời này với tôi, nghĩ thầm giây lát rồi Ngọc Hân nói. “Chị có làm gì đâu, mà em bảo chị làm đau anh ta.” Ngọc Hân giả vờ không biết gì.
Hữu Kim lắc đầu thở dài, hình như cậu đang say. “Chị mắng anh ấy gì cũng được. Chỉ là chị đừng đụng đến anh ấy.”
Đụng cái gì, cậu nghĩ tôi sẽ thuê người đánh anh ta ư. Hay là anh ta cảm thấy sợ tôi, nên mới nhờ cậu chuyển lời như vậy. Anh ta hèn hạ vậy sao, Ngọc Hân hậm hực rồi tiếp tục giả ngơ. “Chị có làm gì đâu mà em bảo đụng.”
Hữu Kim vuốt đầu mình như vẻ bực tức. “Chị không đụng sao. À há.” Hữu Kim nhìn Ngọc Hân với ánh mắt van xin. “Chị đừng nắm tay anh ấy như lúc sáng được không.”
Nắm tay, là sao, em ghen à. Khoan, em nói đừng làm đau ảnh. Chị đừng nắm tay, chẳng lẽ nào là mình, Ngọc Hân bật ra khỏi suy nghĩ rồi nhìn sững Hữu Kim. “Em nói nắm tay là sao. Chị không hiểu, em nói kỹ hơn đi.”
Hữu Kim lắc đầu rồi đứng dậy. “Không có chuyện gì đâu. Chỉ là chị đừng động tay động chân vào anh ấy là được.”
Ngọc Hân vội kéo tay Hữu Kim lại không cho bước đi. “Không, em phải nói cho rõ. Có phải chị làm anh ấy bị thương đúng không.”
Hữu Kim dịu mặt xuống. “Em biết chị vô tình nên mới tới đây nói cho chị biết.” Ánh mắt Hữu Kim đỏ hoe. “Không phải chị làm anh ấy bị thương, mà anh ấy đã bị thương trước rồi.”
Tay Ngọc Hân bỗng rớt xuống, mắt cô tự nhiên cay xòe lên, rồi thản nhiên chảy ào ra. Ngọc Hân biết mình đã vô tình làm Văn Vũ đau đớn, cô thấy tim mình bóp thắt lại.
Ánh mắt anh lúc ấy, cách anh nghiến chặt hai hàm răng lại, phải chăng anh đang chịu đựng sự đau đớn mà mình gây ra. Anh vẫn thản nhiên nói với mình, mà trong khi đang đau đớn như vậy sao, Ngọc Hân thầm nghĩ.
Ngọc Hân vẫn ngồi đó trầm tư, những oán hận bao ngày qua của cô dành cho anh, bây giờ đã chuyển hóa thành sự thương nhớ. Cô đã cư xử như một đứa khốn nạn. Thật sự thì bây giờ cô chỉ muốn chạy đến ngay bên Văn Vũ và ôm anh vào lòng.