Anh Bỏ Em Đi

Chương 12 : 134D

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


           Với một tâm trạng hớn hở, Ngọc Hân đánh xe đi đón Văn Vũ. Tối nay hai người sẽ ăn tối cùng với Ngọc Lan. Mặc dù chưa tới giờ hẹn nhưng cô muốn tranh thủ rủ Văn Vũ đi mua sắm trước rồi mới tới nhà hàng sau.



            Từ lúc Văn Vũ không còn lạnh nhạt với cô nữa thì hai người đã vui vẻ hơn, thậm chí cô còn hôn anh thêm mấy lần nữa. Nhiều lúc Ngọc Hân nghĩ thấy kỳ, anh là con trai mà toàn để con gái như cô phải chủ động. Mà cô nghĩ như vậy có khi càng tốt, anh mà chủ động quá thì cô càng phải cực khổ để canh chừng anh không bén mảng với những cô gái khác.



Tuy Văn Vũ không lạnh nhạt nữa nhưng anh vẫn còn lạnh lùng, lúc nào anh cũng đăm chiêu, suy nghĩ gì đó trong đầu. Ngọc Hân thấy anh càng ngày ít cười hơn, hay giống như những gì anh nói, đây mới là bản chất thật sự của anh. Trước giờ tính anh luôn là vậy, việc cười đùa với người khác hay ngay cả với cô cũng chỉ là sự thảo mai của anh.



         Ngọc Hân từng nghe Hữu Kim nói về Văn Vũ, rằng anh rất giỏi trong việc giấu đi suy nghĩ của mình. Nhiều khi Hữu Kim cảm thấy rất sợ Văn Vũ, khi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Mà có điều lạ là Hữu Kim luôn cảm thấy an toàn mỗi khi Văn Vũ kề bên, nó giống như cảm giác được anh bảo vệ.



          Nói đến Hữu Kim thì cô mới nhớ, hai người đã hẹn Hữu Kim đi ăn, bữa đó là lần đi chơi thứ hai sau khi làm hòa. Lần đầu tiên hai người đi chơi lại là vào ngày cô nói muốn tới chở Văn Vũ đi làm.



         Hôm đó đúng như lời hứa, Ngọc Hân dậy thật sớm để đón Văn Vũ. Cô không quên nhắn tin chúc anh ngày mới vui vẻ. Vừa mới tới thì cô đã thấy anh ngồi ở dưới đợi, cô nghĩ chắc anh đọc được tin nhắn nên vội xuống trước. Văn Vũ vào xe với một bộ mặt nhăn nhó.



“Sao nhìn anh giống như đang nhăn với em vậy. Lại giận em nữa sao.” Ngọc Hân giả vờ buồn rầu.



“Để anh đi xe ôm được rồi, em tới đón làm gì.” Văn Vũ tỏ vẻ không thích rồi nói thầm trong đầu, anh không muốn em phải cực khổ.



Ngọc Hân khẽ cười. “Anh bị thương như vậy, em là người yêu của anh thì phải tới chở anh đi làm chứ.”



“Em ngủ cho khỏe, dậy sớm chở anh đi làm gì cho cực.” Văn Vũ lại nhăn nhó.



Thì ra anh quan tâm mình chứ không phải là không thích, Ngọc Hân mừng rỡ. “Gì mà cực, chả cực chút nào. Vui nữa là đằng khác.”



“Em vui chứ anh không vui.” Văn Vũ lẩm bẩm nhưng Ngọc Hân nghe được.




Trời ơi, lỗ tai gì mà thính vậy, Ngọc Hân giả vờ cười. “Em có nói gì đâu, thôi mình đi kẻo muộn.”



Sau khi đi dạo quanh trung tâm thương mại, hai người ghé vào nhà hàng đã đặt trước. Ngọc Lan đã ngồi sẵn ở phía trong. Thấy cô và anh đi vào nên Ngọc Lan liền khẽ cười chào hỏi. Sau khi order món xong, Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào Văn Vũ mà chả liếc mắt nhìn chị mình.



“Nhóc làm gì nhìn người yêu của chị hoài vậy.” Ngọc Hân khẳng định chủ quyền.



Ngọc Lan khẽ cười. “Em nhìn anh rể của em thôi.”



Văn Vũ nghe vậy liền ho sặc sụa. Sau đó mọi người kể chuyện cho nhau nghe. Văn Vũ hỏi Ngọc Lan về chuyện học vấn, rồi bàn những cuốn sách mà Ngọc Lan đọc. Văn Vũ cũng nói anh hay đọc sách khi rãnh, rồi hai người cứ bàn luận sôi nổi từ cuốn sách này đến nhân vật nọ, Ngọc Hân ngồi bên nghe mà không biết phải nói gì.



Bộ hai người quên sự hiện diện của tôi rồi sao, Ngọc Hân chống cằm nghĩ.



Tối đó khi về nhà, Ngọc Lan liền chạy qua. “Anh ấy thật đẹp trai, thông minh và hài hước nữa chị nhỉ. Hèn gì chị mê anh ấy thì phải.” 



“Chị mê hay là nhóc mê. Coi bộ ai đó có cảm tình rồi ha. Nhìn trai mà bỏ lơ chị mày luôn ha.” Ngọc Hân chọc ghẹo em mình.



Ngọc Lan liền phản ứng. “Đâu, làm gì có. Em vẫn yêu chị nhất mà.”  



Ngọc Hân cốc nhẹ đầu Ngọc Lan. “Yêu chị em hay là yêu anh rể của em.”



Ngọc Lan nghe vậy liền nhanh nhảu thanh minh các kiểu. Cô chỉ nói đùa với em mình thôi chứ bộ. Mà cô nghĩ đúng là Văn Vũ thông minh thật, nhiều lúc cô cảm thấy đáng sợ về con người này, cô chưa kịp nói là anh đã biết được cô nghĩ gì. Tự nhiên nghĩ tới đây mà cô thấy run lên vì sợ hãi. Ngọc Hân không biết Văn Vũ có đoán được ý định cô muốn cưỡng hôn anh hay không.