Anh Bỏ Em Đi
Chương 14 : D98
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Ngồi trong văn phòng với một tinh thần không mấy vui vẻ, chuyện công việc thì chả có gì nhưng chuyện gia đình lại dường như khiến Ngọc Hân phát điên. Mỗi bữa cơm là mỗi lời giáo huấn của chị mẹ cô về việc kết hôn. Nào là mẹ già rồi, mẹ muốn cháu bồng, con cũng già rồi, tuổi này là tuổi ế rồi, không vội lo lấy chồng mà còn ngồi đó nói điêu. Thế là mỗi bữa cơm cô đều tự nhiên cảm thấy mất ngon.
Nhiều lúc Ngọc Hân muốn hét lên với mẹ mình, cô vẫn còn rất trẻ, lấy chồng sớm thì chả khác nào cô tự ký giấy hưởng án tù chung thân cho mình cả. Cô muốn tranh thủ còn trẻ để vui chơi cho thỏa thích, phải hưởng thụ lúc nhan sắc còn xinh đẹp trước khi tàn tạ bởi ai đó. Cô biết đời con gái chỉ lên xe hoa có một lần và cô cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Ngọc Hân muốn kéo dài tuổi thanh xuân của mình, không như người ta, với cô thì định nghĩa thanh xuân bắt đầu từ khi đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật, cho đến khi nào cô ký án chung thân cho mình. Bởi đơn giản khi cô đã được người ta đánh dấu lãnh thổ rồi, thì xem như đời cô đã rẽ sang một hướng khác, cô không còn được hồi tưởng về những hình bóng lúc trước nữa.
Đang trầm ngâm vu vơ thì tiếng điện thoại bàn vang lên. Ngọc Hân thoát ra khỏi đống suy nghĩ và ấn nút nhận cuộc gọi.
“Dạ thưa giám đốc. Có anh Quốc Hưng, tổng giám đốc tập đoàn S muốn gặp chị ạ.” Tiếng thư ký của cô vang ra từ loa điện thoại.
“Ok, nối máy cho tôi.” Ngọc Hân ngã người ra sau.
Một vài giây sau, một giọng nam vang lên. “Chào em.”
“Chào anh.” Ngọc Hân lịch sự đáp lại.
“Trưa nay em có bận gì không. Anh muốn hẹn em đi ăn trưa.”
Woa, vào chủ đề chính luôn, không cần phải vòng vo tốn thời gian, Ngọc Hân thầm nghĩ rồi nói. “Anh chờ em chút được không, để em xem lịch hẹn ngày hôm nay thử.”
“Tất nhiên rồi, em cứ thoải mái. Anh ở đây chờ máy.”
Ngọc Hân vận lực xoay tròn chiếc ghế, người cô xoay tròn theo nó. Cô khẽ cười đếm thời gian như mình đang xem lịch thật. Thật ra thì Ngọc Hân biết rõ trưa nay mình không có hẹn nhưng bắt buộc cô phải làm vậy.
Nếu người ta muốn một cái gì đó, đừng bao giờ cho người ta ngay lập tức, câu châm ngôn ưa thích của cô.
Ngọc Hân tức giận nên nói lớn. “Em nói gì vậy. Chị là chị gái của em mà em lại có thái độ đó với chị sao. Từ khi nào em thay đổi tính nết của mình vậy, có phải bắt đầu từ chuyện chị phê duyệt dự án trung tâm thương mại đó không.”
Ngọc Lan nhìn chị mình thảo mai. “Chị đừng nghĩ xa như vậy. Không phải em thay đổi mà chính là chị.”
Ngọc Hân nghiến răng lại. “Em dẹp bỏ cái thái độ đó với chị đi. Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.”
Ngọc Lan lại khẽ cười. “Thế kia chị cũng không chịu, dịu dàng thế này chị cũng không ưa. Vậy tóm lại chị muốn em như thế nào.” Ngọc Lan lại tỏ vẻ hiền dịu đến mức Ngọc Hân muốn phát điên. “Em quên mất, em quên quan tâm chị rồi. Chị hẹn hò với anh Hưng tới đâu rồi. Nghe nói hai người mới đi ăn trưa cùng nhau về ư.”
“Chuyện của chị và anh ta không liên quan đến em.” Ngọc Hân trợn mắt nhìn em mình.
Ngọc Lan lại tiếp tục giả vờ. “Sao chị lại nói như vậy. Em quan tâm chị mà. Với lại chị biết không, em cũng tò mò về anh rể của mình như thế nào. Liệu có tốt hơn anh rể kia không.”
“Chị và anh ta chưa có mối quan hệ nào hết. Em đừng nói bậy.” Ngọc Hân chối ngay lập tức.
“Chị ơi, chị nói là chị và anh ta chưa có, có nghĩa là sớm muộn gì cũng có.” Ngọc Lan nhìn chị mình bằng ánh mắt thương hại. “Nếu chị không thích anh ta thì chị đã nói thẳng là không có rồi.”
“Giờ em lại suy xét từng lời nói của chị sao.” Ngọc Hân nhếch môi cười.
“Không phải là suy xét, mà em muốn chị suy nghĩ kỹ thôi. Dù sao cũng là anh rể tương lai, nên em mới muốn xem thử liệu anh ấy có tốt hơn hay không thôi.” Ngọc Lan thở dài.
“Ý em nói tốt hơn là sao.” Ngọc Hân thắc mắc.
“Chị biết đó, có nhiều trường hợp người ta lấy nhau chỉ vì tài sản của nhau mà thôi. Em muốn chị nghĩ kỹ trước khi quyết định ấy mà. Thôi em xuống làm việc tiếp đây, có gì về nhà mình nói sau chị há.” Ngọc Lan quay đi mà không quên buông lại một câu. “Chị nên nghĩ kỹ thử là anh ta yêu chị, hay là yêu tài sản của chị.” Ngọc Lan nháy mắt với chị mình rồi đi ra trong hớn hở.
Ngọc Hân thở dài rồi ngã đầu lên thành ghế. Cô nghĩ em mình đã khôn lớn rồi nên chả quan tâm đến lời cô nói nữa. Cô nghĩ tính tình của nó chả khác cô lúc trước là bao, cố chấp, điêu ngoa và đặc biệt là giả vờ rất tốt.