Anh Bỏ Em Đi

Chương 2 : 35D

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


          Một ngày như mọi ngày, Văn Vũ phóng con xe Super Cup của mình vi vu tới cửa hàng làm việc. Đây là lần chuyển cửa hàng thứ ba, kể từ lúc anh chuyển công tác vào thành phố H gần hơn một năm nay. Nắng chiếu nhẹ khẽ qua vai xuống mặt đường, những làn gió nhẹ thổi thoang thoảng, anh có cảm giác mùa xuân năm nay sẽ rất tuyệt.



Khoảng thời gian lướt trên những con đường là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh trong ngày. Được ngắm nhìn quan cảnh xung quanh, những dòng người hối hả, những mùi hương khác nhau phảng phất trong gió, tất cả mang lại cho anh một cảm giác tự do, một cảm giác không tù túng như trong lúc làm việc.



          Đá chân chống xe xuống, Văn Vũ nhanh chóng cởi bỏ mũ bảo hiểm rồi tiến vào cửa hàng. Đây là con xe mà anh phải dành dụm tiền lương vất vả để mua nó. Trải qua gian nan cùng anh nhiều năm tháng, đến giờ nó vẫn chạy ngon như thường, có điều ngoại trừ trời mưa. Mỗi lúc dắt bộ là anh lại muốn chửi thề.



Nơi Văn Vũ làm việc là một cửa hàng nằm trong chuỗi hệ thống cà phê nổi tiếng của cả nước, thương hiệu cà phê R. Lúc đầu khi anh vừa mới vào thành phố H thì anh làm bên quận B, sau đó chuyển qua quận K và giờ thì anh làm ở quận A, một quận trung tâm của thành phố.



Nhanh chóng chỉnh đốn lại y phục, một màu đen từ áo cho đến quần, ngay cả giày cũng đen luôn, chỉ có cái bảng tên mà Văn Vũ đang đeo trước ngực là màu vàng óng ánh. Không như những người khác, anh thật sự rất thích đồng phục của mình. Tại vì da anh không được trắng, nếu không muốn nói là quá đen, nên khi mang đồng phục trên người đứng phục vụ khách, anh cảm thấy mình như được trắng hơn.  



“Anh Vũ, anh tới rồi ư.” Hữu Kim đi tới cất tiếng. “Trông hôm nay anh vui vậy.”



“Kim, bảng tên em mang bị lệch kìa.” Văn Vũ khẽ cười rồi chỉ tay vào ngực cậu ta.



Vừa dứt lời thì Hữu Kim liền tỏ vẻ nịnh nọt, rồi bảo sao Văn Vũ lại khó tính quá. Thực chất thì Văn Vũ chỉ muốn chọc cậu ta mà thôi. Điệu bộ của Hữu Kim những lúc giỡn hay vui đùa đều cảm thấy rất đáng yêu.



Hữu Kim năm nay mười chín tuổi, làm ở đây trước Văn Vũ khoảng bảy tháng. Vì rất thạo việc và cộng với tài ăn nói của mình nên Hữu Kim rất được lòng khách, đặc biệt là cậu ta ghét ai khen mình đẹp trai.




Quốc Bảo nói vào đàm. “Bàn đó em mới rót nước xong mà anh. Đâu có gì để dọn đâu.” Quốc Bảo nhìn Văn Vũ ngơ ngác.



“Anh có nói em dọn bàn đâu. Ý anh là khách ngồi bàn đó trông xinh không em.” Văn Vũ định cười thì dừng lại được. Anh đang ngỏ ý muốn đùa mà, sao mọi người lại cứ nghĩ anh đang bắt bẻ vậy. Văn Vũ tự nhiên cảm thấy buồn.



“Cực xinh anh ơi.” Quốc Bảo nhanh nhảu đáp. “Dễ thương lắm. Ngày nào chị ta cũng ngồi cái bàn này hết á.”



“Thích vậy thì đổi vị trí đi anh. Đứng hoài khu B không chán à.” Thị Hồng lại nói vào đàm.



Giọng nói giống như đang giận hờn mình thì phải, Văn Vũ nghĩ thầm.



“Không ngờ anh Vũ lại thích ngắm gái xinh như vậy. Thật mất hình tượng quá đi. Đàn ông bây giờ thật là không thể tin được.” Hữu Kim cầm bình nước đi châm.



Văn Vũ nhẹ nhàng chống chế. “Anh được phân khu B mà, sao đổi qua khu A được.”



Thời gian giao ca đã hết, đồng nghĩa là việc nói chuyện phiếm của mọi người cũng kết thúc theo. Văn Vũ bắt đầu bước vào giai đoạn nghiêm túc, giai đoạn chán nhất của cuộc đời người phục vụ. Nếu như vào giờ cao điểm thì công việc sẽ có rất nhiều, nhiều khi còn không có thời gian để đứng nghỉ. Tuy nhiên phải đến hai, ba tiếng nữa mới tới khung giờ đó, nên bây giờ Văn Vũ đành đứng như tượng.