Anh Bỏ Em Đi
Chương 29 : 354D
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Đã gần một tháng trôi qua và Ngọc Hân chưa gặp lại Văn Vũ. Chuẩn bị đến tết rồi và cô không biết lúc này anh đang làm gì. Ngọc Hân giả dụ như nếu cô và Văn Vũ còn quen nhau thì sao nhỉ, cô sẽ cùng Văn Vũ đi mua sắm áo quần và thay những vật dụng mới ở trong phòng anh. Trang trí một chút gì đó, có thể cô mua một chậu hoa trưng Tết chẳng hạn.
Cô sẽ cùng Văn Vũ đón chờ thời khắc giao thừa, rồi chúc anh năm mới vui vẻ. Biết đâu cô và Văn Vũ làm những chuyện biến thái cùng nhau nữa thì sao. Rồi cô sẽ dẫn Văn Vũ về ra mắt gia đình, cô sẽ công khai muốn cưới hắn và hai người có thể sống chung với nhau dưới một mái nhà.
“Đến giờ rồi em.” Quốc Hưng khẽ nói.
Ngọc Hân giật mình thoát khỏi suy nghĩ và nhìn Quốc Hưng khẽ cười. Cô chợt nhận ra rằng tất cả những thứ đó đều là ảo tưởng. Từ lúc gặp nhau ở nhà hàng đó, Ngọc Lan cũng chẳng tâm sự nhiều với cô nữa. Ngọc Hân nhếch môi cười và đi lên máy bay, cô và Quốc Hưng sẽ sang Hàn Quốc đón năm mới.
Sau một thời gian thì hai người tới nơi. Vừa mới xuống sân bay thì đã có xe tới rước. Quốc Hưng đã sắp xếp và chuẩn bị tất cả mọi thứ, từ việc đi lại, ăn uống hay khách sạn mà hai người ở. Lúc đầu khi Quốc Hưng ngỏ ý mời thì Ngọc Hân đắn đo suy nghĩ, phải đợi đến khi anh bảo là ở hai phòng riêng thì cô mới gật đầu.
Những ngày sau đó, cô và Quốc Hưng đi thăm những điểm nổi tiếng. Nói về tài chụp ảnh của anh thì khỏi phải nói. Việc đụng máy ảnh ngay từ nhỏ đã khiến Quốc Hưng có một tay nghề phải nói rất là tuyệt. Quốc Hưng từng nói với cô rằng, sau này việc làm mà anh muốn nhất, đó chính là nhiếp ảnh gia.
Đang tạo dáng thì hình ảnh của Văn Vũ ôm Ngọc Lan lại hiện lên trong đầu của Ngọc Hân. Cách Văn Vũ cười rồi choàng khăn cho em cô, cách hắn nắm hai tay của Ngọc Lan đưa lên miệng, tất cả những hình ảnh đó tựa như dao cắt vào trái tim.
Ngọc Hân chả thể phản kháng và làm được gì, cô chỉ biết tuyệt vọng và thù hận Văn Vũ. Bởi vì Ngọc Lan là em gái cô, nhìn em mình hạnh phúc và vui vẻ như vậy, chẳng lý nào cô lại tước đoạt đi điều đó.
Cô nghĩ Ngọc Lan xứng đáng được hạnh phúc nhưng cô lại không muốn em mình hạnh phúc với Văn Vũ. Cô không biết là vì sợ Văn Vũ lừa gạt em mình, hay chỉ tại vì cô muốn mình là Ngọc Lan, được Văn Vũ quan tâm yêu thương như vậy.
“Sao vậy em.” Quốc Hưng hạ máy ảnh xuống.
Ngọc Hân biết mình đang biểu hiện một cảm xúc lạ thường nên vội giả vờ nhăn nhó hơn. “Em cảm thấy đau bụng. Chắc là vì do thức ăn lạ.”
Quốc Hưng chạy tới. “Vậy để anh đưa em về.”
Ngọc Hân gật đầu. “Chẳng lẽ là không.”
Tuấn Thanh nốc cạn ly rượu. “Vậy thật ra đến giờ thì Hân vẫn không hiểu được anh ta.” Thấy cô liếc mắt nên Tuấn Thanh lắc đầu khẽ cười. “Đêm đó ngồi tại nhà hàng. Trước lúc Hân tới thì anh ta rất vui.” Tuấn Thanh ngừng lại nhìn cô. “Đến khi Hân tới thì anh ta mang một cảm xúc khác. Miệng thì cố gượng cười nhưng trong lòng lại đang kìm hãm nỗi buồn tha thiết. Đến cả việc nhìn Hân mà anh ta cũng né tránh nữa. Suốt buổi chỉ dán mặt vào việc nốc bia.”
Ngọc Hân tò mò vì không hiểu. “Ý Thanh muốn nói là gì.”
Tuấn Thanh mỉm cười như muốn chê Ngọc Hân không hiểu gì. “Ý Thanh là anh ta vẫn yêu Hân.”
Ngọc Hân bật cười. “Nhảm nhí.”
Tuấn Thanh cụng ly với cô rồi uống một hớp. “Bé Lan thích anh ta thật. Nhưng anh ta chỉ xem Lan như em gái mình thôi.” Tuấn Thanh chống cằm. “Giữa hai người họ vẫn đối xử có chừng mực với nhau. Không ai vượt quá giới hạn của ai đâu.”
“Thanh đang nói gì vậy. Có anh em nào mà lại ôm nhau rồi hôn nhau kia chứ.” Ngọc Hân bực mình nói thật rồi nốc cạn ly rượu.
Tuấn Thanh rót rượu lại cho hai người. “Hân quên một điều rằng là bé Lan thích anh ta, nên nhất thời Lan sẽ vô tình thể hiện tình cảm của mình. Lan lại giống Hân, việc anh ta ôm Lan cũng chỉ tưởng nhầm là Hân thôi.”
“Thì sao chứ. Giờ Hân chỉ hận hắn ta đến tận xương tủy.” Ngọc Hân bóp chặt cái ly như muốn nó vỡ ra.
Tuấn Thanh khẽ cười. “Càng hận thì càng nhớ.”
Càng hận thì cô càng nhớ. Nếu vậy thì cô muốn mình hận Văn Vũ đến suốt đời. Cô muốn đời này, kiếp này mình sẽ luôn hận anh, dù cho trời sáng hay trời tối, lúc ăn cơm hay uống nước, đang đi chơi hay nằm ngủ, từ giấc mơ hay cho đến hiện thực, cô sẽ mãi mãi hận anh đến không ngừng.