Anh Bỏ Em Đi
Chương 36 : D155
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Sau khi Ngọc Hân thuật lại lời Quốc Hưng thì Ngọc Lan hẹn tối nay sẽ đi ăn cùng với hai người. Ngọc Lan thì muốn tự mình đi tới, còn Quốc Hưng lại muốn đón cả hai cùng đi. Cuối cùng thì Ngọc Lan cũng miễn cưỡng leo lên xe ngồi với bộ mặt chẳng mấy vui vẻ.
Quốc Hưng chở hai người đến nhà hàng C dể dùng bữa. Anh muốn đãi một bữa thịnh soạn nên gọi rất nhiều món, thấy vậy nên Ngọc Hân cũng chỉ khẽ cười rồi đóng menu lại. Ngọc Lan thì không như vậy, cô lên tiếng chỉ muốn dùng món bò nướng, còn lại không muốn ăn gì thêm. Hai người vô cùng sửng sốt trước thái độ của Ngọc Lan.
Cảm thấy hơi hổ thẹn nên Ngọc Hân liền mở chuyện để xua tan đi bầu không khí khó chịu này. Thức ăn được đưa lên và sự im lặng vẫn tiếp diễn. Ngọc Lan chỉ chăm chú vừa ăn, vừa uống rượu liên hồi. Ngọc Hân cũng bất ngờ khi thấy em mình uống rượu nhiều như vậy.
“Sao em uống nhiều vậy.” Ngọc Hân nhìn em mình với ánh mắt thắc mắc.
Ngọc Lan dừng lại nhìn chị mình. “Lâu lắm mới được anh Hưng dẫn đi ăn. Tại sao em không nhân cơ hội này mà uống cho đã.” Cô nháy mắt với chị mình.
Quốc Hưng ngạc nhiên. “Dạo này em có chuyện gì không vui à.”
“Sao anh lại nói vậy.” Ngọc Lan khẽ cười. “Anh có thể cho em biết vì sao không.”
“Vì nãy giờ anh nhìn thấy em cứ buồn buồn.” Quốc Hưng mỉm cười.
Ngọc Lan đan hai tay lại với nhau rồi chống lên bàn nhìn Quốc Hưng. “Vậy trước giờ anh thấy em vui lúc nào chưa.”
Quốc Hưng suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu. “Hình như là chưa.”
Ngọc Lan khoanh hai tay lại. “Vậy trước giờ em đều như vậy cả mà. Có gì đâu mà anh phải ngạc nhiên.” Cô nháy mắt với anh.
“Em còn buồn chị về chuyện hôm kia sao.” Ngọc Hân dò hỏi.
“Chuyện hôm kia là chuyện gì vậy chị.” Ngọc Lan uống cạn ly rượu.
Ngọc Hân biết em mình giả vờ nên nhếch môi cười. “Chuyện chị hỏi em về chàng trai giao cơm ấy.”
“Chả phải em đã nói với chị là em đùa rồi sao.” Ngọc Lan nhìn chị mình. “Em chỉ muốn xem phản ứng của chị thôi.”
“Phản ứng gì vậy.” Quốc Hưng chem vào. “Có thể kể cho anh nghe với được không.”
Ngọc Lan liền khẽ cười. “Bạn học em giao cơm đến văn phòng. Chị Hân thấy em cười với người ta nên thắc mắc.” Cô liếc mắt nhìn sang chị mình. “Em mới giả vờ nói láo rằng đó là bạn trai của em. Chị Hân tưởng thật.” Ngọc Lan khẽ cười nhìn Quốc Hưng. “Cho đến khi chị ấy hỏi bạn em thì mới biết.”
“Kim có hay gặp anh ấy không.” Nước mắt Ngọc Lan chảy xuống trên gò má.
Hữu Kim nhíu mày. “Chỉ thỉnh thoảng thôi. Lan không gặp anh ấy sao.”
Ngọc Lan lắc đầu trong khi nước mắt vẫn rơi. “Hiếm khi anh ấy ghé thăm Lan lắm.”
“Lan đừng buồn. Chả phải anh ấy luôn ở bên cạnh Lan sao.” Hữu Kim an ủi. “Nếu không thì làm sao anh ấy bảo Kim mua chậu cho Lan.”
Ngọc Lan mếu máo gượng cười. “Cảm ơn Kim.”
Ngọc Lan sau đó cùng Hữu Kim nói chuyện tiếp với nhau. Nhìn Ngọc Lan hình như đã vui hơn trước. Cô khẽ lau nước mắt rồi mỉm cười trò chuyện. Gió bên ngoài thổi mạnh qua, cô không biết liệu trời có mưa nữa không.
Đến giờ trưa, cảm thấy lo lắng cho Ngọc Lan em mình. Ngọc Hân vội lao nhanh về nhà. Bước lên phòng thì cô thấy Ngọc Lan đang ngồi im trên ghế, đầu gục trên bàn nhìn chậu hoa.
“Em đã ăn uống gì chưa.” Ngọc Hân bất ngờ nói.
Ngọc Lan quay lại nhìn cô. “Rồi chị.”
Ngọc Hân ngồi xuống bên cạnh chiếc laptop và một đống hình vương vãi trên giường. “Em có biết em làm chị lo lắm không.”
“Em xin lỗi.” Ngọc Lan nhìn cô. “Chị ăn gì chưa.”
Ngọc Hân thở dài. “Tất nhiên là chưa rồi cô nhóc.” Sau đó cô vô tình cầm một bức hình của em mình lên xem. Cô thấy Ngọc Lan đang mỉm cười với anh chàng lúc trước trong laptop. Ngọc Hân tò mò nên nhìn Ngọc Lan. “Người yêu của em đây sao.”
Ngọc Lan khẽ cười. “Vâng, em yêu anh ta.”
“Là cái cậu trai mà em mới chia tay ư.” Ngọc Hân nhớ lại những chuyện mẹ cô nói về Ngọc Lan.
Ngọc Lan cúi mặt xuống nói khẽ. “Không, là anh ta bỏ em đi.” Ngọc Lan nhìn chị mình mỉm cười. “Thôi mình xuống dưới ăn đi.”
Thế là Ngọc Hân và em mình xuống dưới nhà ăn trưa. Giờ Ngọc Hân ngẫm mới hiểu suốt mấy tháng qua Ngọc Lan cứ buồn rầu là vì chuyện này. Cô tưởng đâu Ngọc Lan đã quên cậu ta rồi nhưng không ngờ Ngọc Lan vẫn còn đau khổ. Thật không ngờ tình yêu lại khiến người ta bi lụy một thời gian dài như vậy.