Anh Bỏ Em Đi
Chương 42 : 574D
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Sau khi dọn về phòng mới, Ngọc Hân và Văn Vũ chỉ thay bộ rèm cửa thành màu trắng, còn lại thì vẫn giữ nguyên như ban đầu. Ngọc Hân định nhờ vào thế lực của gia đình mình để xin Văn Vũ vào làm lại cửa hàng R, nhưng Văn Vũ lại không chịu. Văn Vũ bảo rằng anh đã bỏ đi mất dạy như vậy, thì không còn mặt mũi nào mà quay lại làm nữa. Ngọc Hân nghĩ Văn Vũ có đưa đơn xin nghỉ việc kia mà, sao anh lại nghĩ mình mất dạy kia chứ.
Vì Văn Vũ không chịu nên Ngọc Hân ngỏ ý anh vào làm chung công ty với cô. Văn Vũ cũng lắc đầu, anh nói mình học vị thấp, không có bằng cấp cũng như kinh nghiệm, anh không muốn mình ngồi vào một vị trí mà chẳng thể làm được gì. Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, Ngọc Hân giả vờ nổi giận.
Thế là Văn Vũ xòa tới an ủi. “Thôi Pet anh đừng giận nữa.” Anh nằm xuống ôm cô từ phía sau. “Em có thể xin cho anh làm việc ở trung tâm thương mại được không. Vừa gần nhà, vừa tiện lợi cho đủ thứ.”
Ngọc Hân quay lại nhìn. “Tất nhiên là được. Trung tâm thương mại của nhà em mà. Anh về làm trùm ở đó nha.”
Văn Vũ nhìn cô lắc đầu. “Không, anh chỉ muốn xin vào làm tạp vụ, nhân viên gì đó thôi.”
Ngọc Hân nhíu mày tỏ vẻ tức giận. “Vì sao.”
“Công việc đó hợp với anh.” Văn Vũ dịu mặt xuống. “Nếu khó quá thì để anh xin vào làm mấy cửa hàng tiện lợi ở gần đây cũng được.”
Ngọc Hân bật dậy với tâm trạng bực bội hơn, lúc này là thật chứ không giả vờ nữa. “Anh nghĩ gì vậy.” Cô hét lên.
Văn Vũ bật dậy. “Không có gì hết.” Rồi anh bỏ đi ra khỏi phòng.
Hình như anh đang giận mình thì phải, Ngọc Hân sợ Văn Vũ như vậy nên liền lao theo. “Anh giận em sao.”
“Không.” Văn Vũ đáp mà không nhìn mặt cô. Anh tiến tới chỗ tủ lạnh.
“Anh giận em đúng không.” Ngọc Hân gặng hỏi.
Văn Vũ lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra. “Không, anh không giận gì hết.” Anh khưi lon bia ra rồi uống ngon lành.
Ngọc Hân tức giận thái độ đó của Văn Vũ nền liền hứ lên một tiếng rồi đi về lại phòng. Cô đóng mạnh cửa một cái, tiếng phát ra rõ to rồi lao lên giường nằm với sự hậm hực trong lòng. Ngọc Hân muốn xem thử Văn Vũ có vào dỗ mình hay không nhưng nằm mãi cô vẫn không thấy. Lo lắng nên liền đi ra và Ngọc Hân không thấy Văn Vũ đâu cả. Lục tung cả căn phòng nhưng cũng chả thấy, cô càng sốt ruột hơn. Lúc đi ngang qua tủ lạnh thì Ngọc Hân thấy có tờ giấy dán trên đó. Cô liền quay lại lấy ra xem, Văn Vũ bảo rằng anh đi đây có chút việc, chút nữa sẽ về lại.
Hoảng hốt, Ngọc Hân lao vô phòng lấy điện thoại gọi cho Văn Vũ ngay lập tức. Cô hoảng sợ đến phát khóc, cô sợ Văn Vũ lại bỏ cô đi. Một cuộc không được, cô điện Văn Vũ lần thứ hai, chuông đổ một hồi thì anh ta cũng bắt máy.
“Anh đang ở đâu vậy.” Ngọc Hân khóc trong máy. “Sao anh lại giận em rồi bỏ em đi vậy. Anh không yêu em nữa sao.”
Văn Vũ nói giọng lo lắng. “Sao em lại khóc.”
“Anh về đi. Anh về nhanh với em đi.” Ngọc Hân gào khóc to hơn.
Văn Vũ vút ve lưng cô. “Cũng vui. Còn em thì sao.”
Ngọc Hân đáp lại cho có. “Em cũng vui.” Cô gặng hỏi tiếp. “Anh đi chơi với bạn vậy có uống bia nhiều không.”
Văn Vũ thở dài. “Không, anh không có uống bia.”
Ngọc Hân cũng chả quan tâm nữa. Cô ôm chặt lấy Văn Vũ rồi muốn chìm vào giấc ngủ. Văn Vũ thì liên tục thở dài, cô định hỏi nhưng sợ anh phiền lòng nên thôi. Ngọc Hân nghĩ nếu Văn Vũ có chuyện gì thì đã ắt nói với cô rồi. Hai người đã từng hứa với nhau là sẽ không giấu bất cứ chuyện nữa kia mà.
Văn Vũ trầm ngâm một lát rồi khẽ nói. “Anh mới đi gặp Ngọc Lan về.”
Ngọc Hân ngạc nhiên vì sao anh lại nói. “Ủa không phải anh hẹn với bạn sao.”
“Không, tối nay anh chủ động hẹn Ngọc Lan.” Văn Vũ tiếp tục thở dài. “Thật ra Ngọc Lan đang buồn trong người. Lúc trưa anh thấy nhưng anh chả thể làm được gì. Do vậy tối nay anh mới hẹn Ngọc Lan để nói chuyện.”
“Anh nói chuyện gì vậy.” Ngọc Hân tò mò.
Văn Vũ nắm tay cô rồi đưa lên miệng hôn. “Ngọc Lan nghĩ rằng anh không thương con bé nữa. Do vậy anh mới khẳng định với Ngọc Lan rằng, anh vẫn là anh như lúc ở thành phố Đ thôi. Bất cứ lúc nào Ngọc Lan cần thì anh sẽ có mặt. Nếu Ngọc Lan muốn thì anh vẫn sẽ dắt nó đi chơi, nấu cho nó ăn và có thể cho nó mượn anh để ôm hoặc dựa dẫm.” Anh lại thở dài. “Ngọc Lan sợ anh ở bên em nên quên nó, không thương nó như trước nữa.”
Ngọc Hân ngồi lên người Văn Vũ rồi nhẹ nhàng hôn anh, sau đó cô gục đầu lên ngực Văn Vũ. “Anh phải quan tâm và thương Ngọc Lan như em vậy. Được không anh.”
“Tất nhiên là được rồi.” Văn Vũ lấy tay xoa nhẹ đầu Ngọc Hân. “Anh thương Ngọc Lan như em gái của mình vậy. Mỗi lần nó buồn thì anh thấy đau lòng lắm.”
Ngọc Hân tò mò. “Vậy em buồn thì anh có đau lòng không.”
Văn Vũ đáp nhanh. “Không, em buồn là anh không muốn sống nữa.” Anh hét lên. “Em làm gì vậy, anh nhột lắm.”
“Em đang buồn.” Ngọc Hân bật cười.
“Em buồn thì tại sao thò tay vào ngực anh.” Văn Vũ cười lớn. “Nhột anh.” Anh hét lên. “Ấy, mới hôm qua rồi mà.”
Ngọc Hân thản nhiên đáp. “Hôm qua ăn cơm rồi thì hôm nay anh có nhịn hay thấy ngán không.”
Văn Vũ đỏ mặt vì ngượng ngùng, Ngọc Hân ngồi trên người anh cười ha hả. Rốt cuộc thì cũng có cái cô hơn anh. Không thể nào mà cô mãi là người thua cuộc được. Tiếng la hét kêu cứu của Văn Vũ vang lên liên tục.