Anh Bỏ Em Đi
Chương 482 : ED - Phần 2
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Một lúc sau thì Ngọc Lan về, nghe mọi người thuật lại nên Ngọc Lan hoảng hốt chạy lên phòng. Vừa bước vào thì Ngọc Lan thấy Ngọc Hân đang ngồi bệt trên sàn, gương mặt chị cô đầy đau khổ và tuyệt vọng. Những lớp trang điểm lòe ra bởi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ngọc Lan thấy chị mình như vậy nên rất đau lòng. “Chị sao vậy. Anh Hưng ăn hiếp chị sao.” Ngọc Lan nghĩ chỉ có như vậy mới làm chị mình đau khổ thôi.
Ngọc Hân nhìn lên Ngọc Lan với ánh mắt đầy oán trách. “Tại sao em lại giấu chị. Em là em gái của chị kia mà.”
“Em giấu chị chuyện gì.” Ngọc Lan không hiểu chị mình nói gì.
“Chuyện gì sao.” Ngọc Hân hét lên. “Chuyện của chồng chị.”
Ngọc Lan giờ mới bình tĩnh lại, lúc này cô mới thấy chị mình đang cầm những tấm hình trên tay. Đó là hình của cô và Văn Vũ. “Chị đã biết rồi sao.”
“Nếu chị không biết thì em còn định giấu chị đến khi nào.” Ngọc Hân nghiến răng.
Ngọc Lan thở dài. “Em chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ giấu chuyện của anh Vũ cả.” Ngọc Lan cắn chặt môi. “Chẳng qua là mẹ bảo muốn tốt cho chị nên mới bày ra như vậy. Mẹ sợ chị đau buồn, sợ chị bị chấn động và sợ chị sẽ nghĩ quẫn.”
Ngọc Hân như hiểu ra. Cô nhìn Ngọc Lan như muốn van xin. “Em nói cho chị biết đi. Giờ mộ của anh ấy ở đâu.”
Ngọc Lan lắc đầu rồi nước mắt lăn dài trên gò má. “Mất rồi. Mộ của anh ấy không còn nữa rồi.”
“Tại sao lại không còn.” Ngọc Hân thắc mắc. “Em nói đi, không còn là như thế nào.”
Ngọc Lan nhìn chị mình trong đau khổ. “Mộ của anh ấy nằm trên cái dự án mà chị đã phê duyệt bên quận H.” Ngọc Lan trách móc. “Em đã từng nói gì, bộ chị quên rồi sao.” Ngọc Lan cười khẩy. “Rằng chị sẽ hối hận về việc này.”
“Tại sao lúc đó em không nói với chị. Nếu em nói thì mọi chuyện đâu có thành như vậy.” Ngọc Hân trách ngược lại em mình.
Ngọc Lan nhếch môi cười. “Nói với chị sao. Chị âm thầm cho người triển khai. Đến khi báo chí phanh phui ra mọi chuyện thì lúc đó em mới biết.” Ngọc Lan cắn chặt môi. “Chỉ có một vài ngôi mộ được xây khang trang để che mắt dư luận, còn lại thì tất cả đã bị san lấp ngay trong đêm. Giờ đây anh ấy đang nằm đâu đó sâu thẳm dưới hàng tấn bê tông. Có thể là dưới mặt đường, mặt sàn và hay cũng có thể là trong nhà vệ sinh chẳng hạn.”
Ngọc Hân không tin mình đã làm một việc vô cùng thất đức và đầy bất nhân như vậy. Ngọc Hân không ngờ chồng mình bị chính tay cô đối xử như rác rưởi. Ngọc Hân nấc lên thành tiếng, nước mắt, nước mũi cô chảy ra thành dòng.
Ngọc Hân nói giọng đứt quãng. “Em có thể kể mọi chuyện cho chị biết được không. Chị muốn em kể hết mọi thứ, dù là nhỏ nhất.”
“Sao.” Tam nói giọng hớn hở. “Lại thất tình đúng không. Chịu không nổi nên mới điện cho Tam chứ gì. Nể Hân là bạn của Thanh nên Tam lấy giá rẻ cho.”
Ngọc Hân vẫn không biết anh Tam này làm nghề gì và bán cái gì. “Anh bán hàng gì.”
“Còn hàng gì nữa.” Tam ấm ớ giây lát. “À tôi hiểu ý Hân rồi. Hàng tôi dạng viên. Đảm bảo chất lượng nên Hân đừng sợ.”
Ngọc Hân thắc mắc. “Hàng gây nghiện sao.”
“Gì mà gây nghiện.” Tam bất ngờ nên nói lớn. “Hàng này giống như thuốc an thần nhưng liều lượng cao hơn. Đảm bảo không gây hại cho sức khỏe, chỉ có điều đừng dùng nhiều, nếu không sẽ mất mạng như chơi.”
Ngọc Hân đã hiểu ra anh chàng tên Tam này bán thứ gì. Cô nhanh chóng khẽ cười. “Vậy anh bán cho tôi đi.”
Sau khi ghi nhớ địa chỉ anh ta đọc, Ngọc Hân lao ra khỏi phòng. Những người giúp việc thấy cô đi xuống nên lo lắng hỏi han. Ngọc Hân bảo đi có chút việc sẽ về lại giờ. Ngọc Hân đánh xe lao đi, cô ngạc nhiên khi đang buổi chiều mà trời lại tối sầm như vậy. Gió bắt đầu nổi lên thổi bụi bay khắp nơi, những chiếc lá bên lề đường bay tứ tung, đâu đó là hình ảnh người ta tấp vào lề mang áo mưa.
Ngọc Hân lao xe đi gặp anh chàng Tam để mua thuốc. Sau khi nghe anh ta nói thì Ngọc Hân đã quyết định ngay, cô thật sự không muốn sống nữa. Nếu giống như những gì anh ta nói, Ngọc Hân chỉ cần uống nhiều thuốc thì cô sẽ được gặp lại Văn Vũ.
Đường xá vắng vẻ, trời lại đang mưa. Ngọc Hân nhấn mạnh chân ga, cô không muốn mình Văn Vũ phải đợi mình lâu hơn nữa. Cô cần phải xuống nhanh với anh ấy.
Dù anh ở bất cứ nơi đâu, em sẽ luôn vì anh mà tìm đến, Ngọc Hân nghĩ thầm với nụ cười nở trên môi.
Giây phút cô đang nở nụ cười trên môi thì cũng là lúc một âm thanh vang lên như xé nát không gian ở đó. Ngọc Hân thấy người mình như quay cuồng. Tiếng gương bể, tiếng va chạm, tiếng la hét vang lên.
Sau khi lao nhanh qua ngã tư với một tốc độ cực nhanh, Ngọc Hân bị xe container tông mạnh tới. Chiếc xe của cô dập nát rồi xoay mấy vòng, trước khi nằm im bên vệ đường. Ngọc Hân gục đầu trên vô lăng, máu trên đầu cô chảy xuống khắp mặt. Cú va chạm ngay bên ghế tài xế nên khiến cô bị thương tích rất nặng nề.
Ngọc Hân mất cảm giác toàn thân nhưng trí óc cô lại không như vậy. Vụ va chạm đã làm chấn động đến thần kinh của cô. Ngọc Hân đang nhớ lại mọi chuyện, hàng loạt những hình ảnh, những ký ức bị mất của cô đang đồng loạt ùa về. Tất cả những một thước phim đang lướt qua trong đầu. Giống như việc sao chép từ usb sang máy tính, vì có quá nhiều dữ liệu được dung nạp nên khiến cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Mặc cho bên ngoài la hét như thế nào. Ngọc Hân đang dần nhớ lại mọi chuyện, cô đã nhớ Văn Vũ, cô nhớ mình và anh ấy đã quen nhau như thế nào và hạnh phúc ra sao. Dường như vì quá hạnh phúc nên Ngọc Hân không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Những tiếng thở của Ngọc Hân ngày càng ít đi, máu chảy xuống ngày càng nhiều hơn. Ngọc Hân cảm thấy đôi mắt mình đang nặng trĩu, cô cố gượng hết những sức lực còn lại của mình để nở một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Ngọc Hân biết mình sắp được gặp lại Văn Vũ. Những giọt nước mắt cuối cùng của cô đang lăn xuống từ khóe mi. Đôi mắt Ngọc Hân khẽ khép lại và mọi thứ chìm vào bóng tối như vốn dĩ của nó.