Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 23 :

Ngày đăng: 19:39 19/04/20


Cô biết mình đã hỏi một câu thật vô nghĩa, nhưng cô thật sự bất lực trước tình trạng của anh bây giờ. Hơi thở dồn dập của anh phả lên mặt cô, đùi cô vẫn đè lên vật cứng rắn của anh, cô cũng không muốn đè như vậy, nhưng khi cô định di chuyển anh lại cắn răng thốt ra ba chữ.



“Đừng nhúc nhích.”



Cô cứng đờ, hai tay đè lên ngực anh, không dám động đậy nữa.



Dưới lòng bàn tay cô, cơ bắp anh căng cứng, tim đập thình thịch như thể đang chạy một trăm mét.



Không phải cô không biết cấu tạo cơ thể đàn ông, nhưng nói thực ra cũng không quá rõ ràng. Những năm gần đây cô bận rộn công việc, thật sự không có hứng thú tìm bạn trai, cho nên cũng không có cơ hội quan sát từ cự ly gần. Nhưng cô nghe nói, đó thật sự là điểm yếu của đàn ông, bị đá trúng sẽ rất đau.



Cô không biết cơn đau của anh sẽ kéo dài bao lâu, mấy giây liền anh không hề nói gì, sau đó chiếc xe bắt đầu tới đường bằng.



Anh cẩn thận đưa tay đẩy đùi của cô ra.



“Tôi không cố ý.” Cô không nhịn được khẽ nói.



“Tôi biết.” Anh nói.



Giọng nói của anh vẫn như rít qua kẽ răng, dường như vẫn rất đau. Cô đành phải cố gắng dời sự chú ý của hai người họ đi.



“Anh có biết những người đó là ai không?”



“Cũng không rõ lắm.”



“Bọn họ vì sao muốn bắt anh?”



“Tôi không biết.” Anh dừng một chút, mới nói: “Trước đây, tôi chưa bao giờ gặp bọn họ.”



“Vì sao anh không bị trói?”



“Tôi có, chỉ là tôi có giấu một con dao, lúc nãy tôi đã nói rồi.”



Đúng vậy, anh có nói, cô quên mất.




Một tên khác nghe vậy, cười ồ lên.



Đúng lúc này, xe ngừng lại.



“Mẹ kiếp, còn đi nữa bàng quang tao sẽ nổ mất.”



“Khốn kiếp, thôi, tao không nhịn được, tao ra sau cửa hàng đi tiểu, mày đỗ xe đi.”



“Ok.”



Xe chấn động khi có người xuống, có tiếng đóng cửa, sau đó lại một tiếng đóng cửa nữa. Tên đàn ông bước đi trên đá phát ra tiếng lạo xạo dần dần rời xa.



Anh nói đúng, bọn chúngmuốn đi ăn cơm!



Điềm Điềm mở mắt ra, lo lắng nhìn khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối trước mắt, nhưng anh không hề động đậy, chỉ duy trì tư thế nằm im tựa như một pho tượng.



Ôi trời, không phải anh ta có kế hoạch sao? Giờ thì sao rồi?



Tiếng bước chân của hai tên kia càng ngày càng xa, anh lại vẫn không có phản ứng.



“Anh . . .”



Cô mới chỉ nói một chữ, miệng đã bị anh bịt lại.



Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe khác tới gần, không lâu sau cũng đỗ ở bên cạnh. Cô có thể nghe được tiếng đóng cửa của chiếc xe kia cùng tiếng oán giận của một người đàn ông, sau đó âm thanh này cũng từ từ xa dần.



Anh lại đợi một lúc nữa mới khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”



***



p.s: Cháu nó đã quay lại, lần này mẹ kế hứa sẽ không đem con bỏ bãi rác nữa =v=