Anh Chàng Hobbit
Chương 6 : Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
Ngày đăng: 14:47 19/04/20
Bilbo vừa thoát khỏi bầy yêu tinh, nhưng ông không biết mình đang ở đâu. Ông đã mất mũ trùm, áo choàng, thức ăn, ngựa lùn, khuy áo và cả các bạn của mình. Ông cứ lang thang và lang thang, cho đến khi mặt trời ngã về hướng tây - sau những ngọn núi. Bóng của chúng trải dài xuống đường Bilbo đi, và ông nhìn lại. Rồi ông lại nhìn về phía trước và chỉ thấy trước mình là những rặng núi và vách đá cheo leo hướng xuống những vùng đất thấp và những đồng bằng mờ ảo thỉnh thoảng lại hiện ra giữa những rặng cây.
"Trời ơi!" ông kêu lên. "Có vẻ như tôi đã đi qua phía bên kia của Rặng Núi Sương Mù, đến ngay ranh giới của Vùng Đất Bên Dưới! Gandalf và những người lùn khác đang ở đâu vậy? Tôi chỉ hy vọng là nhờ ơn trời họ không bị kẹt lại trong tay bọn yêu tinh!"
Ông vẫn tiếp tục lang thang, ra khỏi cái thung lũng nhỏ, vượt qua bên kia sườn của nó, và đi xuống vách đá phía sau; nhưng sự bất an vẫn càng lúc càng lớn dần trong ông. Ông không biết là mình có nên, khi mà bây giờ thì ông đã có chiếc nhẫn ma thuật, quay trở lại vào những đường ống đầy kinh dị kia và tìm kiếm bạn bè của mình hay không. Ông chỉ vừa xác định rằng đó chính là bổn phận của mình , rằng ông phải quay lại - và ông rất đau khổ khi nghĩ như vậy - thì ông nghe thấy những giọng nói.
Ông dừng lại và lắng nghe. Những giọng này không giống giọng yêu tinh; nên ông cẩn thận tiến tới. Ông đang ở trên một con đường đá lượn ngoằn ngoèo với những vách đá phía bên trái; phía bên kia là sườn dốc thoai thoải và có những thung lũng nhỏ bên dưới con đường đầy những bụi rậm và rặng cây nhỏ. Trên một trong những thung lũng nhỏ ấy có một toán người đang thảo luận dưới một bụi rậm.
Ông tiến lại gần hơn, và thình lình ông thấy một cái đầu đội mũ đỏ nhô lên giữa một đôi vai rộng: đó là Balin đang canh gác. Ông có thể vỗ tay và thét lên vì vui sướng, nhưng ông không làm thế. Ông vẫn còn đeo nhẫn, vì sợ gặp phải những chuyện rắc rối không mong đợi, và ông vẫn thấy Balin đang nhìn xuyên qua ông mà không nhận ra.
"Tôi sẽ cho họ một sự ngạc nhiên," ông nghĩ, khi ông trườn đến bên bụi rậm bên sườn thung lũng. Gandalf đang tranh cãi với các người lùn. Họ đang thảo luận về những gì đã xảy ra cho họ trong những đường ống, và ông tự hỏi xem họ đang nói về chuyện gì. Những người lùn đang càu nhàu, và Gandalf đang nói là họ không thể tiếp tục cuộc hành trình mà để ngài Baggins ở lại trong tay của bọn yêu tinh , trong khi lại chẳng hề cố thử tìm hiểu xem ông còn sống hay đã chết, và chẳng hề tìm cách cứu ông.
"Dù sao thì nó cũng là bạn của ta," thầy phù thuỷ nói, " và nó không phải là một cậu nhỏ quá tệ. Ta có trách nhiệm với nó. Ta mong sao các vị đừng lạc mất nó."
Những người lùn muốn biết vì sao mà ông cứ nói đi nói lại chuyện này, sao mà ông không thể tiếp tục gắn bó với các bạn bè của mình và đi với họ, và vì sao mà thầy phù thuỷ lại không chọn một ai đó khôn ngoan hơn. "Đến bây giờ thì nó gây rắc rối nhiều hơn là tỏ ra hữu dụng," một người nói, "Nếu chúng ta phải quay trở lại những cái đường ống kinh tởm đó để tìm nó, thì cứ việc mặc xác nó, thế đấy."
Gandalf trả lời đầy giận dữ: "Ta đã mang nó theo, và ta không mang theo những thứ vô dụng . Dù các vị có giúp ta tìm nó hay không, ta cũng cứ đi và mặc xác các vị giải quyết mọi chuyện với tất cả khả năng của các vị. Nếu như chúng ta chỉ cần quay lại và tìm nó lần nữa, thì các vị sẽ phải cám ơn ta khi mọi chuyện kết thúc. Vì cái gì mà ông lại muốn đi và bỏ rơi nó chứ, Dori?"
"Ông phải bỏ nó lại thôi," Dori nói, "nếu một con yêu tình thình lình tóm lấy chân ông từ phía sau trong bóng tối, ngáng giò ông, và đá vào ông từ phía sau!"
"Thế vì sao mà các ông không muốn nhận nó lại chứ?"
"Trời ơi! Sao mà ông lại hỏi thế được! Bọn yêu tinh tấn công và cắn xé trong bóng tối, hết tên này đến tên kia ngã đè lên nhau và va phải nhau! Ông đã gần như cắt phăng đầu tôi với cây Glamdering, còn Thorin thì tả xung hữu đột khắp nơi bằng cây Orcist. Thình lình ông tung ra một luồng sáng, và chúng tôi thấy bọn yêu tinh la thét và lùi cả lại. Ông kêu lên "mọi người theo ta!" và mọi người đều làm theo. Chúng tôi nghĩ rằng mọi người đều đã làm thế. Đâu có thời gian mà đếm đâu, như ông đã rõ ấy, cho đến khi bọn tôi băng qua cánh cổng bảo vệ, băng qua cửa dưới, rồi tụ tập lại ở đây. Và bây giờ thì chúng ta ở đây - mà không có tay trộm đêm ấy, bỏ nó đi!"
"Và tên trộm đêm ấy đây!" Bilbo bước vào giữa họ, và tháo nhẫn ra.
Chúa ơi, cứ xem bọn họ nhảy dựng lên kìa! Rồi bọn họ la lên đầy kinh ngạc và vui mừng . Gandalf cũng ngạc nhiên như bất kỳ ai khác, nhưng có thể ông hài lòng hơn bất kỳ ai khác. Ông gọi Balin và nói với người lùn này những gì ông nghĩ về việc một người canh gác để cho những người khác băng qua và tiếng lại gần họ mà chẳng hề cảnh báo được gì hết. Đó là sự kiện khiến cho danh tiếng Bilbo trở nên lẫy lừng giữa những người lùn sau chuyện này. Nếu như họ vẫn còn nghi ngờ xem ông có phải là một tay trộm đêm hàng đầu hay không, dù cho đã có lời của Gandalf, thì từ bây giờ họ không nghi ngờ gì nữa. Balin là người bối rối nhất về chuyện này; nhưng mọi người nói rằng đó là một việc được tiến hành rất khôn khéo
Thật ra sự thán phục của họ đã khiến Bilbo hài lòng đến nổi ông chỉ khoái chí ngấm ngầm mà không nói gì về cái nhẫn; và khi mọi người hỏi ông làm sao ông làm được chuyện này, ông chỉ nói: "Ồ, chỉ việc trườn tới, các ông biết đây - thật cẩn thận và yên lặng."
"Ờ, đây là lần đầu tiên đấy, thậm chí một con chuột cũng không thể bò thật cẩn thận và lặng lẽ dưới mũi tôi mà không bị phát hiện," Balin nói, "và tôi phải ngã mũ trước ông." ông nói thế.
"Balin đợi lệnh ngài," ông nói.
"Ngài Baggins là người hầu của ngài," Bilbo nói
Rồi họ muốn biết về chuyến phiêu lưu của ông sau khi họ để lạc ông, rồi ông ngồi xuống và kể cho họ nghe mọi chuyện - ngoại trừ việc tìm thấy chiếc nhẫn ("chỉ là bỏ qua vào lúc này thôi" ông nghĩ. Họ đặc biệt rất quan tâm đến việc thi đố, và rùng mình đầy thán phục khi ông mô tả về Gollum.
"Và rồi tôi không thể nghĩ bất kỳ câu hỏi nào khác khi mà hắn cứ ngồi sát bên tôi," Bilbo kết thúc; "thế là tôi hỏi "trong túi tôi có cái gì?"" Và hắn không thể đáp được sau ba lần đoán. Thế là tôi nói: "thế còn lời hứa của ông thì sao? Chỉ tôi đường thoát!" Nhưng hắn lại tiến về phía tôi và định giết tôi, thế là tôi chạy, rồi té lăn chiêng ra, và hắn lạc mất tôi trong bóng tối. Rồi tôi đi theo hắn, bởi vì tôi nghe thấy hắn tự lảm nhảm với chính mình. Hắn nghĩ là tôi đã biết đường ra, nên hắn đi đến đó. Rồi hắn ngồi đợi ở cửa ra, và tôi không thể nào ra được. Thế là tôi nhảy qua đầu hắn và chạy trốn, và chạy xuống cổng ra."
"Thế còn bọn bảo vệ?" họ hỏi. "Chẳng có tên nào à?"
"Ồ, vâng! Chúng đông nghẹt; nhưng tôi lách khỏi chúng. Tôi bị kẹt lại ở cửa, nó chỉ hơi mở hé thôi, và tôi mất hết khuy áo của mình," ông buồn bã nói, nhìn lại bộ quần áo rách teng beng của mình. "Nhưng tôi lách ra vừa kịp lúc - và thế là tôi ở đây."
Những người lùn nhìn sang ông với một vẻ thán phục, khi ông nói về lách khỏi toán orc bảo vệ, nhảy qua khỏi Gollum, và lách ra khỏi cửa, như thể đó không phải là một chuyện quá khó hay quá đáng sợ .
Sáng đêm, lửa rực bọn ta vui vầy
Ya-hey!
Ya-harri-hey!
Ya-hoy!
Với cái tiếng Ya-hoy! ngọn lửa đã lan đến dưới thân cây của Gandalf. Trong thoáng chốc nó đã lan qua các cây khác. Vỏ cây đã bén lửa, những cành ở dưới thấp kêu răng rắc. Đoạn Gandalf leo lên ngọn cây. Những đốm sáng loé lên từ đũa thần nhìn như những luồng sắt, khi ông đang sẵn sàng để nhảy vụt xuống ngay giữa rừng kích của bọn yêu tinh. Có thể việc này sẽ kết liễu ông, cho dù ông có thể giết được nhiều tên trong bọn chúng khi ông lao xuống như sấm sét. Nhưng ông không bao giờ nhảy xuống cả.
Đúng ngay lúc đó Chúa Tể Đại Bàng đã hạ xuống từ bên trên, quắp lấy ông bằng móng của mình, và bay đi.
Một tiếng tru lên giận dữ và ngạc nhiên vang lên từ phía bọn yêu tinh. Chúa Tể Đại Bàng kêu lớn, Gandalf đang nói chuyện với nó. Con chim vĩ đại lượn trở lại với ông, và họ hạ xuống như những bóng đen khổng lồ. Những con sói rên lên và nghiến răng; những con yêu tinh gào thét và dậm chân giận dữ, và phóng những ngọn kích nặng nề của chúng đến một cách vô dụng. Những con đại khác hạ xuống phía trên chúng, đợt sóng của những chiếc cánh đại bàng đen đã xô chúng ngã oạch trên đất hay hất chúng đi xa; móng đại bàng cào rách mặt bọn yêu tinh. Những con chim khác bay lên các đỉnh cây và tóm lấy những người lùn, lúc này đã leo lên cao hết mức mà họ dám.
Bilbo nhỏ bé tội nghiệp lại một lần nữa gần như bị bỏ lại! Ông cố tóm lấy chân của Dori, khi Dori là người cuối cùng được mang đi và họ cùng bay với nhau trên cái đám lộn xộn và bỏng cháy, Bilbo lúc lắc trong không trung, tay ông gần như gãy rời ra.
Ở xa bên dưới bọn yêu tinh và đám sói đã tản ra xa và rộng trong lừng. Vài con đại bàng vẫn lượn vòng và bay quét quanh phía trên chiến trường. Những ngọn lửa vừa lan đến những ngọn cây bây giờ thình lình trùm lên những cành cây cao nhất. Tiếng lửa cháy tanh tách tràn lên. Những tia lửa và khói chợt dội lên. Bilbo đã trốn thoát vừa kịp lúc.
Ánh lửa cháy bên dưới nhanh chóng mờ đi trở thành một đốm đỏ trên nền đất đen; và họ bay lên giữa trời cao, được nâng lên trong những vòng lượn mạnh mẽ. Bilbo sẽ chẳng bao giờ quên được chuyến bay này, ông bám chặt cổ chân Dori. Ông rên rỉ "tay tôi, tay tôi!", còn Dori thì rên "đôi chân tội nghiệp của tôi, đôi chân tội nghiệp của tôi!"
Độ cao luôn làm cho Bilbo chóng mặt. Ông luôn cảm thấy choáng váng khi nhìn từ đỉnh của một vách đá cao; và ông chẳng bao giờ thích mấy cái thang cả, luôn tránh xa mấy cái cây (trước đây chưa có lần nào ông phải chạy trốn bọn sói cả). Vì thế các bạn có thể tưởng được là đầu ông quay cuồng như thế nào vào lúc này, khi ông nhìn xuống những ngón chân rũ xuống của mình và thấy cả một vùng đen ngòm thăm thẳm trải rộng phía dưới mình, ánh trăng loé lên đây đó trên một mỏm đá nhìn như những ngọn đồi hay từ một con sông chảy qua khu đồng bằng.
Những cái đỉnh mờ mờ của các ngọn núi đã gần hơn, ánh trăng dõi trên vách đá đã xua đi bóng tối đen ngòm. Dù có là vào mùa hè hay không, nơi đây vẫn luôn rất lạnh. Ông nhắm mắt lại và tự hỏi không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Rồi ông tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu ông không thể chịu nổi nữa. Ông cảm thấy bệnh. Chuyến bay đã kết thúc vừa kịp lúc cho ông, trước khi những cánh tay của ông rời ra luôn. Ông hổn hển buông cổ chân Dori ra và rơi vào một bề mặt thô nhám của một cái tổ đại bàng. Rồi ông nằm vật ra đó mà không nói gì, những ý nghĩ của ông pha trộn giữa cảm giác ngạc nhiên khi được cứu thoát khỏi lửa, và nỗi sợ hãi rằng ông có thể rơi khỏi cái chỗ chật hẹp này và rơi vào cái vùng tối tăm bên phía kia. Đầu ông cảm thấy rất choáng váng vì cho đến lúc này, sau những cuộc phiêu lưu hãi hùng từ ngày trước, ông vẫn chưa có gì để ăn, và ông thấy mình đang tự nói tướng lên: "Bây giờ tôi biết một mẩu thịt muối sẽ như thế nào khi nó được đưa ngay ra khỏi xoong trên một cái nĩa và lại bị xếp xó đi!"
"Không đâu!" ông nghe thấy Dori trả lời, "bởi vì thịt muối biết rằng chẳng chóng thì chầy nó sẽ trở lại xoong; và đó là điều mà chúng ta hy vọng. Và những con đại bàng thì cũng không có nĩa!"
"Ồ không! Không phải là chuyện sò (stork), tôi muốn nói là nĩa (fork)," Bilbo nói, ông ngồi dậy và nhìn với vẻ lo lắng sa con đại bàng đang đậu gần đó. Ông tự hỏi rằng ông có nói những điều ngớ ngẩn gì khác không, và con đại bàng có nghĩ rằng những lời này thật là thô lỗ không. Bạn không nên tỏ ra thô lỗ với một con đại bàng, khi bạn chỉ có kích cỡ của một hobbit, và đang ở trong tổ của nó giữa đêm!
Nhưng con đại bàng chỉ mài mỏ trên một hòn đá và rỉa lông, chẳng quan tâm gì cả.
Một con đại bàng khác nhanh chóng bay lên. "Chúa Tể Đại Bàng muốn anh mang tù nhân của anh đến Bãi Đá Vĩ Đại," nó kêu lên và lại bay đi ngay. Con kia liền dùng móng tóm lấy Dori và nhấc ông bay đi, để Bilbo ở lại một mình. Ông gom hết dũng khí mà tự hỏi xem cái từ tù nhân" trong thông điệp có nghĩa gì, và chỉ vừa mới nghĩ đến chuyện mình sẽ được mổ ra như một con thỏ cho bữa khuya, thì vừa đến lượt ông. Con đại bàng quay lại, tóm lấy ông từ phía sau áo choàng, và bay cất lên. Lần này nó chỉ bay một đoạn ngắn. Liền đó Bilbo hạ xuống, run bần bật vì sợ, trên một dãi đá rộng trên sườn núi. Không có cách nào xuống được nó ngoài cách bay, và cũng không có đường thoát ra khỏi nó trừ phi nhảy xuống từ vách đá. Rồi ông thấy những người khác đang ngồi dựa vào vách núi. Chúa Tể Đại Bàng cũng đang ở đó và đang nói chuyện với Gandalf.
Có vẻ như cuối cùng Bilbo sẽ không bị ăn thịt. Thầy phù thuỷ và chúa tể của bầy đại bàng có vẻ như có quen biết với nhau, thậm chí là có vẻ thân thiện nữa. Thật ra thì Gandalf, người thường lên các đỉnh núi, đã có lần làm được một việc cho các con đại bàng khi chữa cho chúa tể của chúng khỏi một vết thương do tên bắn. Do đó bạn có thể thấy rằng chữ tù nhân" chỉ có nghĩa là tù nhân" của bọn yêu tinh, chứ không phải bị đại bàng bắt bớ gì. Khi Bilbo nghe Gandalf nói chuyện, ông nhận ra rằng cuối cùng họ đã thật sự trốn thoát khỏi những rặng núi khủng khiếp kia. Ông đang thảo luận những kế hoạc với Chúa Tể Đại Bàng về việc chuyên chở những người lùn, ông và Bilbo đi và ấn định việc hạ cánh cho chuyến hành trình của họ qua những vùng đồng bằng phía dưới.
Chúa Tể Đại Bàng sẽ không đưa họ đến những nơi nào gần chỗ có người sống. "Họ sẽ bắn chúng tôi bằng những cây cung thuỷ tùng to tướng của họ," ông nói, "bởi vì họ vẫn cho rằng chúng tôi săn những cừu của họ. Vào những lúc khác thì họ có thể đúng. Không! Chúng tôi vui mừng khi đánh lừa được bọn yêu tinh trong cái trò giễu cợt của chúng, và rất vui là đã trả ơn được cho ông, nhưng chúng tôi sẽ không mạo hiểm vì những người lùn ở những đồng bằng phía nam."
"Tốt lắm," Gandalf nói, "Hãy đưa chúng tôi đến những nơi nào xa nhất mà các vị muốn! Chúng tôi đã vừa rất mang ơn các vị. Nhưng lúc này chúng tôi đã đói lả rồi này."
"Tôi gần chết vì điều này rồi," Bilbo nói với một giọng nhỏ đến mức chẳng ai nghe được cả.
"Việc này có thể giải quyết được," Chúa Tể Đại Bàng nói.
Một lúc sau thì bạn có thể thấy một ngọn lửa sáng lên trên dãi đá những hình bóng những người lùn đang nấu ăn, khiến cho lửa toả ra mùi thịt quay. Những con đại bàng đã mang chất đốt lên, và chúng cũng mang lên thỏ, thỏ rừng, và một con cừu nhỏ. Những người lùn đảm nhiệmviệc chuẩn bị bữa ăn. Bilbo quá mệt và không giúp gì được, và dù sao thì ông cũng chẳng giỏi giang gì lắm trong việc lột da thỏ hoặc cắt thịt, mổ chúng ra để nấu. Gandalf, cũng nằm nghỉ sau khi đã thực hiện phần mình với việc nhen lên ngọn lửa, vì Oin và Gloin đã làm mất những hộp bùi nhùi mồi lửa của họ. (Những người lùn chưa bao giờ dùng đến diêm quẹt hết.)
Thế là những cuộc phiêu lưu ở Rặng Núi Sương Mù đã chấm dứt. Dạ dày Bilbo được nhanh chóng lấp đầy và lại thấy dễ chịu, và ông cảm thấy rằng ông có thể ngủ một cách sảng khoái, cho dù thật sự thì ông thích một ổ bánh mì và bơ hơn là một mẩu thịt quay trên một cái que. Ông cuộn tròn trên một vách đá cứng, ngủ ngon lành hơn bất kỳ giấc ngủ nào ông đã ngủ trên chiếc giường nệm êm ái trên cái lỗ nhỏ của mình nơi quê nhà. Nhưng suốt cả đêm ông mơ về ngôi nhà của mình và đi lang thang trong giấc ngủ của mình vào tất cả những căn phòng khác nhau, tìm kiếm một cái gì đó mà ông thể tìm ra và không biết nó giống cái gì?