Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 20 : Heaven

Ngày đăng: 12:12 19/04/20


Một số người thô lỗ thật! Anh chàng đó cần phải đi kiểm tra não. Thảo nào mà hắn vẫn độc thân.



Trong lúc ngồi nghĩ hắn là kẻ đáng ghét thế nào, tôi chợt nhớ mình vẫn còn nợ hắn mười đô. Hôm nay tâm trạng hắn có vẻ tệ, nên tôi không chắc mình có nên quay lại đó lúc này để trả tiền không. Nhưng tôi dám nói hắn là kiểu người sẽ chì chiết tôi nếu không trả, thế nên tôi lấy một tờ mười đô từ trong ví và qua gõ cửa kế bên.



“Ai đó?”, hắn hét lên.



“Là tôi”, tôi hét trả.



“Tại sao vậy, Chúa ơi? Tại sao?” Tôi nghe hắn nói. Và tôi đứng đó, hình dung hắn đi ra cửa, nhưng không có vẻ gì là như vậy. Tôi bèn áp tai vào cánh cửa để xem liệu có thể nghe thấy tiếng hắn đến gần không, và vào ngay khoảnh khắc đó, hắn mở cửa. Tôi ngã vào trong nhà hắn, đẩy ngã luôn cả hắn.



Bỗng nhiên tôi thấy mình nằm trên người hắn. Thật kỳ cục khi lần đầu tiếp xúc cơ thể với người khác. Đặc biệt là theo phương ngang. Dù chỉ trong một giây ngắn ngủi, như hiện tại, bạn vẫn sẽ cảm thấy đường ranh giới giữa cái tốt và cái xấu. Bạn hoàn toàn bị phơi bày trước người kia. Tuy nhiên, đây là sự tiếp xúc không được trông đợi, và dù cằm tôi dường như khớp hoàn hảo vào chỗ hõm giữa xương bả vai và cổ hắn, nhưng tôi vẫn phát hoảng vì có thể nó không thuộc về nơi đó.



Hắn có mùi như vỏ nhựa vừa xé ra từ một chiếc CD mới, và tôi cố tình không nhìn vào mắt hắn. Rồi hắn bắt đầu cười, và cơ thể tôi chuyển động cùng hắn trong một thoáng, khi bụng của hắn thắt lại. Cảm giác có chút giống như toàn thân đang lướt ván. Rồi tôi trườn đi và lăn mình khỏi hắn.



“Cô chính là thứ đó, đúng không?” Hắn nói. “Cô là sự trừng phạt oan nghiệt vì những nghiệp chướng tôi từng làm.”



Tôi đứng dậy và phủi người, cố hết sức để vờ như không phải mình vừa mới ngã ập lên hắn. “Tôi quay lại để trả cậu tờ mười đô đã mượn.”



“Cướp mới đúng.”



“Mượn.”



“Sao cũng được.”



“Cậu có muốn lấy hay không?”, tôi hỏi.



“Có, tôi có muốn”, hắn quát trả, giật tờ tiền khỏi tay tôi. “Đây có đồng nghĩa là cô cũng trả tôi cuốn catalog Victoria’s Secret không?”



“Không.”



“Tôi không chuyển đi đâu”, hắn nói.



“Gì cơ?”



“Nếu đây là trò khỉ để khiến tôi dọn đi, để bạn tốt của cô có thể dọn tới ở cạnh bên hay gì đó, thì nó sẽ không xảy ra.”


“Đã có ai dọn nhà vệ sinh chưa?” Tôi hỏi, liếc về phía đó với không ít hãi hùng.



“Cô nhúc nhích đi được chưa? Ả sắp đi mất rồi!”



“Tôi không biết anh muốn tôi làm gi, Bruce. Tôi sẽ không đi tóm con mụ đó đâu.”



“Nếu muốn tiếp tục làm việc, cô phải đi”, hắn ta nói với cái cằm vểnh cao, lông mày nhướng lên. Thật là vô cùng nhảm nhí! Tôi phải đuổi theo một con ả điên trên phố? Một ả điên bẩm sinh vừa ị khắp nhà vệ sinh và đánh cắp giấy toilet? Vì Bruce không chịu bỏ tiền mua thêm vài cuộn?



Thế là tôi đuổi theo ả ta trên phố, và bắt kịp. Thối tha một nỗi (chơi chữ nhé) là cô ả bỏ tất cả giấy toilet trong cái túi vải.



“Xin lỗi”, tôi nói.



“Biến đi”, ả nói.



“Thưa cô, tôi không muốn gây chuyện. Nhưng sếp của tôi rất muốn lấy lại chỗ giấy toilet.”



“Tao không có cái giấy toilet chết tiệt gì của mày. Để tao yên, không thì tao sẽ gọi cảnh sát.”



“Tôi thấy có giấy toilet trong túi của cô, thưa cô.”



“Aaaaaaaah!” Ả ta hét lên lói chói, khiến tôi sợ khiếp vía. Tôi nhìn lại Bruce, hắn giơ một ngón trỏ hướng lên. Con mụ này bị điên, tôi chỉ muốn về thôi. Nhưng nếu quay lại chỗ Bruce mà không có giấy toilet, thì một lần nữa, tôi sẽ mất việc. Thật là cực kỳ nhảm nhí!



“Này”, tôi nói. “Cô đưa tôi một cuộn thôi được không? Nếu tôi quay lại nhà hàng mà không có gì, tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi sẽ không đòi cô chia phần đâu. Tôi chỉ cần một cuộn thôi.” Tôi nhìn ả ta một cách van nài.



“Đi ăn shit đi, đồ vô lại!”



Tôi lấy một hơi. Hít vào… thở ra.



“Một cuộn thôi”, tôi lại nói. Ả ta lại dợm bước đi. Tôi không muốn chạm vào ả, nhưng đã nghe tiếng Bruce hét tới, “Tại sao không túm lấy cô ta?”. Blah, blah, blah.



Tôi không biết phải làm gì. Thế nên tôi tóm cái túi, và mọi thứ biến thành một cuộc chiến giằng co. Ả ta lại la hét nữa. Nhiều người quay lại nhìn xem tại sao lại ồn ào. Rồi tôi thấy Brady, gã hàng xóm. Hắn cũng đang nhìn tôi – cảnh tượng rõ ràng là trông như tôi đang cố gắng cướp túi của ả này.



“Cứu với! Cảnh sát!”, ả ta hét lên. Brady đang nhìn sự việc với vẻ mặt bối rối, hoảng hốt mà tôi chưa từng thấy. Vẻ mặt nói với tôi rằng nếu trước đây hắn chưa biết, thì hiện giờ hắn đã chắc chắn một trăm mười phần trăm là tôi bị điên. Và tại sao hắn lại không nên nghĩ thế cơ chứ?



Đủ lắm rồi. Ả ta đang giở trò, khiến tôi trông càng tệ hại hơn. Bruce đang nhịp chân, tôi biết đó là giấu hiệu không tốt, bèn quyết định, khốn kiếp. Tôi đã cho một tay vào túi. Tôi chạm vào hai cuộn giấy toilet và túm lấy chúng, rụt tay lại trong lúc ả cố gắng cắn tôi, rồi huỳnh huỵch trở và nhà hàng. Trong lúc quay về, tôi thấy Brady há hốc mồm. Thế nên tôi làm điều duy nhất có thể nghĩ tới, là chĩa ngón tay thối về phía hắn, sau đó đi vào trong nhà hàng.