Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối
Chương 28 : Heaven
Ngày đăng: 12:12 19/04/20
Tôi đến chỗ làm sớm một giờ để tham dự “cuộc họp”. Jean Paul và Bruce đã ở đó, vẫy tôi vào văn phòng. Cuộc gặp trang trọng kiểu này không tốt chút nào. Nó khiến tôi cảm thấy như Eddie Haskell. Ý tôi là, tất nhiên là tôi phải tự vệ rồi. Chưa gì mà họ - và rõ ràng là tất cả những người tôi từng phục vụ - đã chống lại tôi rồi. Họ đọc to từng lời phàn nàn tôi nhận được, bắt tôi ký vào cuối mỗi câu, để đảm bảo rằng tôi đã hiểu và đồng ý. Rác rưởi gì thế này? Tôi hiểu họ nói cái gì mà. Tôi hiểu, vì họ đọc cho tôi bằng tiếng Anh, ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi còn gì. Nhưng đồng ý ư? Chà… không đâu! Tôi gần như không hề đồng ý một chút nào. Và ai mà lại viết ra từng lời phàn nàn thế này nhỉ?
Tất cả những lời phàn nàn về tôi được hai gã giám đốc viết vào một quyển Sổ tai nạn mà tôi thậm chí còn không biết nó tồn tại. Họ có vẻ rất hào hứng cho tôi biêt rằng tôi chính là người duy nhất làm nên quyển sổ này. Thật là một thành tựu! Quyển sổ có tên tôi ghi trên bìa chứ. Thậm chí còn có một lời phàn nàn được ghi toàn bằng chữ viết hoa rất sắc nét. Họ phải thừa nhận… tôi thật nổi tiếng!
Thế là họ ngồi đó đọc lớn cho tôi nghe từng lời phàn nàn, hết lời này sang lời khác. Chỉ có ba người trong phòng nên cũng chẳng sao. Tôi cảm thấy như mình đang ngồi ở một phiên tòa, và nghe đọc cáo buộc tội danh trước mặt ban hội thẩm – đầy những người tôi đã phục vụ và trút giận. Tôi, tất nhiên, có lời bình cho từng lời phàn nàn một.
Jean Paul mở lời. “Bàn số 11. Bà Feldstein nói: ‘Cô ta’”, rồi gã nâng mắt nhìn tôi, “nghĩa là cô đấy… ‘rất lạnh lùng và thô lỗ. Phục vụ tệ’”.
“Tệ thế nào?”, tôi hỏi.
“Họ không nói chi tiết.”
“Thế anh không muốn biết à?”
“Tiếp theo…”, gã lật trang. “Từ ông Giorgio: ‘Hành vi thô lỗ. Phục vụ tệ. Đã được cảnh cáo bởi những người ngồi bàn số 7 rằng không nên ngồi trong khu vực cô ta phục vụ’.”
“Cái gì? Ai ngồi bàn số 7?’
“Tôi không biết”, gã nói, “nhưng họ cảnh báo ông này đừng ngồi đó”.
“Bàn số 7 có phàn nàn với anh không?”, tôi hỏi.
“Không, họ phàn nàn với bàn số 11.”
“Bàn số 11 đâu có gần bàn số 7”, tôi nói, đó là sự thật mà. “Và đó là lời đồn không có thật”, tôi tuyên bố. Cả ba chúng tôi như im lặng, ngạc nhiên trước khoảnh khắc như trong phiên tòa của tôi. “Vô căn cứ’, tôi lặng lẽ tự sửa lời.
“À… đúng! Một con dao mới!” Và mụ ta đang cầm con dao ăn bít tết. Con dao mà tôi đã mượn tạm để đâm con cá phản bội kia và đặt lại trên đĩa. Mụ ta không thể dùng con dao mà tôi đã đụng vào – con dao lúc nãy đã đâm xuyên thịt con cá của mụ ta.
“Tất nhiên”, tôi nói. Và tôi lấy con dao từ mụ, quay trở lại với một con dao mới, giữ nó trong một miếng khăn ăn bằng vải trắng để duy trì trạng thái “trinh nguyên”. Tôi bước đi, cười thầm trong bụng… nếu mụ ta biết sự thật về cái máy rửa chén đĩa ở đây thì…
Phần còn lại của buổi tối, tôi cố hết sức để tỏ ra tốt bụng. Tôi mang cho khách nhiều đồ uống hơn. Và tới cuối bữa ăn, tôi thậm chí còn tập hợp các phục vụ bàn, bồi bàn khác lại và hát Happy Birthday cho mụ có sinh nhật.
Họ boa cho tôi vừa xấp xỉ năm phần trăm. Tiền đô Mỹ.
Nhưng ghê hơn là, họ thậm chí không thèm giữ mặt mũi mà biến đi cho nhanh sau khi làm thế. Không hề xấu hổ chút nào. Họ bước lại quầy bar lúc này đã vắng tanh, và đứng đó dùng đồ uống sau bữa tối. Chúng được cậu phục vụ quầy rượu Doug mời, vì cậu ta đã tuyệt vọng trong việc tìm được một cô nàng để hẹn hò tới mức sẽ mời bất cứ ai đồ uống.
Thế là ba mụ này đứng đó dùng đồ uống miễn phí. Và ở lại thêm nửa giờ. Tôi viết lên một mảnh giấy, giơ lên cho Doug thấy:
“Họ boa tôi chỉ năm phần trăm. Đồ bủn xỉn!”
Ngay phút đó - qua chiếc gương phía sau quầy bar - tôi trông thấy ảnh phản chiếu của một mụ trong số đó. Mụ đang đọc tờ giấy tôi viết.
***
“Nàng là bằng chứng duy nhất về Chúa mà tôi từng thấy, ngoại trừ sức mạnh bí ẩn làm biến mất một chiếc tất khỏi máy sấy mỗi lần tôi giặt đồ.”
- Kirby, St. Elmo’s Fire
“Cậu có biết chân thì to bằng cánh tay - đoạn từ cùi chỏ tới cổ tay không?”
- Vivian, Pretty Woman