Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 4 : Brady

Ngày đăng: 12:12 19/04/20


Và hắn đến. Thằng cha chuẩn bị chiếm chiếc ghế cạnh tôi. Chỗ ngồi gần lối đi của tôi. Chẳng thể nào có tới hai cô nàng xinh đẹp trên chuyến bay này. Chẳng thể nào, với cái vận của tôi. Vận may, một từ rất tương đối, vì gần đây tôi chẳng có chút may mắn nào. Tôi với nó hệt như bộ đôi may mắn Siegfried and Roy[1]. Không phải theo kiểu show-diễn-đình-đám-suốt-mười-lăm-năm, mà giống như cái-thứ-lẽ-ra-nên-yêu-quý-tôi-lại-đang-lôi-cổ-tôi-khắp-nơi-như-con-búp-bê-rách-và-phá-hủy-mọi-nỗ-lực-cứu-vớt-tôi-từ-hậu-đài.



[1] Bộ đôi nhà ảo thuật người Mỹ gốc Đức đương đại.



Tôi nhìn vào gương và biết rằng mình không nằm trong nhóm một phần trăm đỉnh-của-đỉnh. Nhưng chắc chắn nằm trong số mười phần trăm. Hoặc có thể là hai mươi phần trăm. Nhất định không ngoài nhóm ba mươi phần trăm. Dẫu sao trông tôi cũng khá ổn. Tôi đủ thước tấc để không tự động bị loại khỏi các cuộc hẹn vì lý do chiều cao. Trong một số trường hợp, nó thậm chí lại là thứ duy nhất gây thu hút. Không phải vì tôi siêu cao đâu – may mắn rằng, tôi chỉ cao vừa đủ. Cũng giống như có một chiếc biển hiệu treo phía trước những vòng xoáy tử thần trong công viên giải trí: Bạn phải cao cỡ này mới được leo lên người nàng.



Có một cô nàng từng nói với tôi rằng tôi có nụ cười dễ thương. Nhưng có một lần ngay sau khi ca khúc Tattoo You của Rolling Stones phát hành, tôi nghĩ nụ cười của mình sẽ thú vị hơn nếu có thêm một hạt kim cương gắn nơi răng cửa, giống như Mick Jagger.



Tôi mắc phải căn bệnh mà y học miêu tả là “rối loạn hẹn hò”, điển hình là một loạt các mối quan hệ trung-hạn-cho-đến-lâu-năm, phải chịu đựng buồn phiền gặm nhấm, mòn cả thanh quản, và trái tim thỉnh thoảng lại rạn vỡ.



Đầu tiên Sarah, một trường hợp đặc biệt nặng nề. Nhưng chúng ta sẽ nhắc đến cô ấy sau. Vì cô ấy là tập mới nhất trong loạt phim đầy rắc rối về cuộc đời tôi.
Rồi đến Courtney Goodkin – người đã mắng tôi thê thảm vì quan tâm đến con chó của tôi hơn nàng, sau đó để thể hiện bản chất thực sự bằng cách để một ổ bánh chocolate đen nặng đến gần bảy lạng trong túi xách tay cạnh giường chú chó của tôi vào một đêm nọ. Món quà được nó nhiệt tình hưởng thụ. Kết quả là tôi mất ba mươi giờ không ngủ cùng năm trăm đo cho bác sĩ thú y. Và Courtney trở thành một ký ức buồn vui lẫn lộn trong lòng tôi.



Tiếp theo là Wendy Richtor – tên và người không thể hợp nhau hơn được nữa. Nếu một trận động đất tàn khốc được tính là tám độ richter, thì cơn động đất Wendy sẽ là mười hai độ. Nàng rất đẹp. Mái tóc xoăn dài, vàng óng ả, làn da trắng như sữa. Hai cánh tay dài yểu điệu của nàng hệt như thanh kẹo vani, và cảm giác chìm đắm trong vòng tay đó ngọt ngào hơn bất cứ thứ đường nào tôi từng được nếm qua.



Tôi gặp nàng tại buổi hòa nhạc của Pearl Jam. Quả đúng là định mệnh. Tôi yêu Pearl Jam, nàng cũng yêu Pearl Jam. Tôi yêu nàng và nàng cũng yêu tôi. Quá hoàn hảo! Chẳng khác nào Eddie Vedder đã đem chúng tôi đến với nhau. Eddie hát những lời ca mà tôi ước mình có thể nói với người con gái mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được. Rồi nàng xuất hiện và hát theo từng từ. Và Pearl Jam cũng chẳng có gì ghê gớm hơn những người khác. Tôi nghĩ chúng tôi thích là chính mình, còn họ cứ là họ. Nếu tôi có thể ngừng thời gian lại vào khoảnh khắc trong sáng và ngây thơ cuối cùng, thì đó chính là lúc này.



Wendy sưởi ấm trái tim tôi, đoạt lấy niềm tin tưởng nơi tôi, chạm đến tâm hồn tôi, và chạm đến nhiều nơi khác của tôi nữa. Ngay sau khi chúng tôi ngủ với nhau lần đầu tiên, nàng ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt bồ câu màu chocolate đầy tin tưởng và nói: “Em bị mụn rộp. Em nghĩ anh nên biết”.



“Tôi nghĩ đây là chỗ của tôi”, gã xâm phạm kia nói, và tôi gật đầu khi hắn an tọa. “Tôi là Marc.”



“Brady.” Chúng tôi bắt tay. Bàn tay của hắn trông như chiếc bánh kếp ngoại cỡ. Tôi đã nói tôi ghét vi trùng chưa nhỉ?



Giờ thì tôi muốn đi rửa tay. Tôi không phải bị ám ảnh dữ dội gì cho cam, và không định tỏ ra ốm yếu, nhưng dường như ở đây không thể hít thở nổi, không khí toàn là thứ tái chế. Căn bản nó là một xưởng vi trùng, tôi không thể chấp nhận việc mắc bệnh khi về tới nhà. Không phải vì tôi có việc gì quan trọng đâu. Mà thực ra, tôi cảm thấy… thế là đủ rồi. Chẳng có việc gì xảy ra, mà tôi lại phải làm to chuyện. Lạy Chúa, tôi muốn rửa tay. Máy bay còn chưa rời cổng mà phòng vệ sinh đã có người vào rồi. Tôi sẽ ráng nhịn và chờ vậy.