Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Chương 17 :

Ngày đăng: 22:20 21/04/20


Ánh mặt trời, nhẹ nhàng.



Gió nhẹ, lặng lẽ tới rồi lại đi.



Những chồi non xanh biếc, đang vươn những cành non quấn quanh cái giá gỗ.



Sơ Tĩnh ngồi ở trên xích đu trong vườn hoa "Bí mật", không nhịn được nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khiến những mùi hương hoa cỏ trong vườn, tràn đầy mình.



Sáng sớm hôm nay, Irapa cùng cha cùng nhau lên thuyền, đi câu cá.



Cô vốn là muốn cùng đi, nhưng cô luôn sẽ ở trên thuyền ói ngổn ngang, cho nên Irapa ngăn cô lại.



"Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu." Hắn nhìn cô, môi khẽ nhếch, "Tôi sẽ không để cho ông ấy đem tôi đá xuống thuyền cho cá ăn mất đâu ."



Cô cười một tiếng, ngừng bước, đổi thành cùng những người khác cùng nhau đến nhà hàng của Đào Hoa cùng Hải Dương giúp một tay.



Vào những ngày nghỉ, nhà hàng "Lam Sắc Nguyệt Quang" luôn tấp nập.



Thật vất vả đến buổi chiều, cô mới có thời gian chạy tới bên Như Nguyệt ở cách vách để nghỉ ngơi. Bởi vì cá tính của đôi vợ chồng chủ nhà hàng này, "Bí mật" vẫn là một cửa hiệu nhỏ rất u tĩnh trang nhã, cho dù đến ngày nghỉ, vẫn không có người nào, thật may là Như Nguyệt cùng Mạc Sâm căn bản không dựa vào cửa hàng này để sống. Từ nhỏ, cô liền thích đợi ở chỗ này. Chú Mạc Sâm cố ý ở bên ngoài vườn hoa, trồng rất nhiều cây cao to và các loại dây leo, ngăn cách ánh mắt tò mò của người đi đường, cung cấp khoảng không gian nho nhỏ riêng tư, nếu không đi tới, thật ra sẽ không thể nhìn thấy tình huống trong vườn hoa và trong gian hàng này.



Được thực vật bao quanh, đã khiến cô an tâm một cách kì lạ.



Cô biết, Irapa cũng thích nơi này, bởi vì chỗ này có đầy đủ riêng tư, cũng tương đối an tĩnh.



Nhớ tới người người đàn ông kia, cô không nhịn được mỉm cười.



Đã một tháng qua, cô vẫn lo lắng trong nhà sẽ có người tìm thêm phiền toái cho hắn, ai biết hắn và mấy người đàn ông trong nhà tựa như không đánh nhau thì không quen biết, từ ngày hôm đó đến nay, càng ngày càng hòa đồng thân thiện, mấy ngày nay trời vừa sáng, hắn không phải được ba ba tìm đi câu cá, chính là bị A Lãng, Đồ Ưng mang vào trong núi, còn có mấy ngày nay là hắn càng thêm cùng Cần ca, Vũ ca cùng nhau không biết chạy đi đâu.



Tuần trước, mấy người đàn ông bọn họ ở phòng luyện võ dưới đất đánh nhau, cô sợ hết hồn, liền vội vàng tiến lên ngăn cản, những người đàn ông kia lại nói, bọn họ chẳng qua là đang cùng hắn đối chiêu lãnh giáo.



"Anh ta dùng chiêu thức chúng tôi chưa từng thấy qua, " Vũ ca cười giải thích, "Cho nên mới nhờ anh ta làm mẫu, cũng không phải là thật sự động thủ."



"Nhưng A Lãng là thừa cơ báo thù á!" A Nam chỉ vào A Lãng, cười nói: "Hắn luôn đánh thua a!"



Cô biết câu kia chỉ là câu nói đùa, bởi vì Irapa cười nhìn cô.



"Đáng chết, đó là bởi vì anh ta thật lợi hại!" A Lãng bất mãn mở miệng biện hộ, "Không phải cậu mỗi lần cũng bị đánh đến mức hét ầm lên sao!"



Trong nháy mắt, trên mặt người đàn ông kia xuất hiện vẻ khác thường nào đó, kia xem ra gần như là ngượng ngùng.



Cô biết, hắn rất ít khi được người khen ngợi.



Cô cho hắn cảm thấy cao hứng, hơn nữa cảm thấy cùng có quang vinh lạ thường.



Nhưng bọn họ luyện tập với nhau rất vui vẻ, cô cảm thấy như thế.



Sau giữa trưa, ánh mặt trời không chói mắt giống như buổi sáng, dưới tán cây này càng lộ vẻ mát mẻ hơn.



Chú Mạc Sâm đang ở bên cửa sổ lầu hai viết bản thảo, Như Nguyệt cùng mẹ đang ở trong tiệm nói chuyện phiếm, mặc dù từ bên này không nhìn thấy, nhưng cô nghe thấy, chú Hải Dương cùng Cần ca thì ở cách vách tu bổ cây cối.



Cô biết mình rất an toàn.



Ngồi ở chỗ ngồi to dành cho hai người, cô nhìn, nghe những âm thanh của những người thân đang ở chung quanh bảo vệ cho cô.



Thật ra thì, không phải là không biết, người trong nhà đối với cô có bao nhiêu lo lắng.



Mặc dù có chút bảo vệ quá độ, nhưng bọn họ chưa bao giờ từng để cho cô cảm thấy bị hạn chế, cô thật sự rất thích bọn họ, cô chưa bao giờ từng nghĩ qua, mình sẽ có một ngày có ý định rời đi. Irapa thủy chung không hề nói đến chuyện phải đi về , khi cô lấy dũng khí cùng hắn hỏi về Kaka, hắn cũng chỉ nói hắn đã đem nó gửi nhờ ở nhà bạn. Hắn công khai cùng cô ở chung trong phòng của cô, ba mẹ cũng đối với chuyện này mở một mắt, nhắm một mắt.



Cô tận tâm duy trì đoạn tình cảm không dễ gì có được này.



Nhưng cô cũng biết, yêu cầu Irapa lưu lại, thật sự là quá không công bằng.



Cô hiểu được hắn rất để ý đến ánh mắt của người khác.



Mỗi lần cùng cô đi trên đường, vết sẹo trên mặt hắn luôn là sẽ làm cho người ghé mắt.



Hắn không thích bị người ta chỉ chỉ chõ chõ như vậy, bị quan sát giống như trở thành quái vật .



Ở trong núi, cô chưa từng quá mức chú ý đến vấn đề này, trở lại thành thị, cô mới phát hiện hắn phải đối mặt vớicái gì, mới chính thức hiểu rõ, tại sao hắn phải ẩn cư ở thâm sơn.



Hai ngày trước, hắn cùng với cô cùng đi mua đồ thì nhiều người mẹ thế nhưng sợ hãi nắm chặt lấy con mình, còn cách bọn họ một khoảng cách rất xa, cách một vòng thật lớn , không chỉ né tránh hắn, bộ dáng họ nhìn hắn, giống như, giống như là sợ bị hắn lây bệnh, giống như hắn đã nhiễm phải một chứng bệnh truyền nhiễm gì đó.



Cô cảm giác được hắn cứng ngắc cùng không được tự nhiên.



Chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, trong nháy mắt, đau lòng đến mức cô sắp rơi lệ . Không tự chủ, cô cầm tay của hắn. Người đàn ông kia lại cúi đầu xuống, nhìn cô lộ ra nụ cười. Tim co rút nhanh, bởi vì sự dịu dàng, bởi vì chuyện hắn gặp phải, mà cảm thấy đau đớn. Ở trong núi, hắn là một con người, hắn sống được rất tự tại, nhưng ở trong thành, mọi người lại đem hắn thành quái vật, e sợ tránh không kịp.



Mọi người kỳ thị hắn, chỉ vì hắn có dáng dấp không giống bình thường một chút.



Kia thật, thật rất không công bằng. Cưỡng bách hắn ở lại chỗ này cũng thế. Hắn có quyền được đối đãi như một con người. Cô so với ai khác còn hiểu nhiều hơn, giống như cô đã từng có lúc có chướng ngại rất nghiêm trọng về ngôn ngữ,



Bị xem thành người ngoại tộc có rất nhiều thống khổ, bây giờ mặc dù cô nhìn rất bình thường, nhưng cô nhớ rất rõ cảm giác bị người khác xem mình như quái thai, cô đến nay vẫn còn sợ hãi bị xem thành ngoại tộc. Cô vây quanh mình, nhìn mẹ ở trong nhà, biết cô nhất định làm ra lựa chọn.



Gió, nhẹ nhàng lại lần nữa thổi lất phất mà qua, mang đến hương vị nồng đậm của đại dương xanh thẳm.



Sau đó, đột nhiên, cô biết, hắn tới.



Cô quay đầu, nhìn thấy Irapa đứng ở bên cạnh cửa, ngắm nhìn cô. Tình sâu như vậy, dạy cô động tâm như thế. . . . . . Khi cô nhìn người đàn ông mà cô yêu, xuyên qua cánh cửa bằng các loại dây leo nở đầy hoa hồng, đi về phía cô thì cô bất giác nín thở, sau đó mới mở mới nhịp tim. Ở một giây đó, cô rõ ràng hiểu được, nếu như hắn mở miệng yêu cầu, cô sẽ đi cùng hắn.



Cho dù phải đối mặt với Mak không hề ngừng uy hiếp, cho dù phải rời khỏi sự của che chở người nhà, mất đi cuộc sống an ổn này, cô vẫn sẽ không chút do dự đi cùng hắn.



Có lẽ, cô là một người ích kỷ, nhưng nếu mất đi hắn, thì cuộc sống của cô sẽ trở nên u ám, không chút vui vẻ.



Trong nhà ai ai cũng yêu cô, nhưng người đàn ông này không giống thế.



Hắn không giống thế.



Hắn cần cô, khát vọng cô, trong mắt hắn, cô chỉ là cô, và đơn thuần chỉ là cô.



Cô muốn ở cùng với hắn, vượt qua từng buổi sớm chiều.



Người đàn ông đến trước mặt, giơ tay lên vuốt ve mặt của cô.



Cô muốn hắn như hiên tại như vậy, dịu dàng nhìn cô, mãi mãi cho đến già.



"Đào Hoa nói cho anh biết, em ở chỗ này." Hắn giọng nói khàn khàn, bàn tay mơn trớn tai của cô, trượt đến cằm của cô.



"Em có khỏe không?"



Sơ Tĩnh ngước nhìn hắn đang đắm chìm trong dưới ánh mặt trời sau giữa trưa, nhỏ giọng mở miệng."Em nhớ anh."



Đôi mắt đen của hắn buồn bã, lấy ngón cái khẽ vuốt môi của cô, khàn khàn nói: " Anh cũng rất nhớ em."



Trái tim, bởi vì những lời này, mơ hồ rung động, khẽ ấm áp."Anh biết anh đang nói gì không?" Cô đứng lên, đi vào trong ngực hắn, vuốt lồng ngực của hắn, ngẩng đầu mỉm cười hỏi khẽ: "Hay anh chỉ lặp lại lời của em?"



Nhờ những người đàn ông kia ban tặng, Tiếng Trung của hắn tiến bộ thật nhanh.



"Dĩ nhiên biết." Irapa cúi đầu, dán lên môi của cô, khe khẽ thì thầm: "Anh nhớ em, vô cùng nhớ."



"Chỉ mới một buổi sáng. . . . . ." Cô ửng đỏ nghiêm mặt, nỉ non.



"Còn có một buổi trưa." Hắn chỉ ra điểm này, sau đó chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.



Vịn đầu vai hắn, Sơ Tĩnh chỉ có cảm giác mình giống như đang ngâm ở trong suối nước nóng, hạnh phúc đến mức ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại .



Cô có thể rõ ràng cảm giác được hắn dịu dàng cùng yêu say đắm, khi hắn lưu luyến không rời nụ hôn nóng bỏng kia thì cô gần như muốn vì thế mà thở dài, thiếu chút nữa đã quên mình vẫn còn ở trong vườn hoa.



Người đàn ông này, luôn dễ dàng có thể khơi lên tình dục của cô, làm cho cô mặt hồng tim đập.



Thở nhẹ , cô cảm giác được nhịp tim của hắn ở trong lòng bàn tay cô, mặc dù thoạt nhìn giống như rất tỉnh táo, nhưng cô hiểu được, hắn cũng không trấn định như bề ngoài như vậy. Cô giương mắt, nhìn hắn, biết hắn cũng giống như cô, bị nụ hôn nho nhỏ này làm rung động. Gió nhẹ, nhẹ nhàng phất qua mái tóc đen của hắn. Sơ Tĩnh giơ tay lên, đem những lọn tóc của hắn vén đến sau tai.



"Irapa. . . . . ."



Hắn thích nghe cô gọi như vậy, nhỏ giọng kêu lên tên của hắn, giống như là đang nói một bí mật.



"Ừ?" Nhẹ nhàng, hắn đáp một tiếng, lấy cánh môi nhẹ nhàng cọ lên môi của cô, đem lấy hơi thở ấm áp của cô hít vào trong tim phổi.



"Anh. . . . . ." Cô nhìn vào trong mắt của hắn, khàn khàn mở miệng: "Muốn về nhà không?"



Tâm, bỗng nhiên rút chặt, hắn cứng cả người, còn chưa mở miệng trả lời, lại thấy cô gái trước mắt, dịu dàng nói nhỏ: "Nếu như anh muốn trở về, em có thể về cùng anh không?"
Dưa chuột vừa ngọt lại vừa giòn, còn có hương quả ô liu, mơ cùng hương cỏ thơm ngát.



Ai, rau dưa mà chồng cô trồng quả nhiên vừa giòn lại ăn ngon. Trước khi mang thai thì vị giác của cô lại trở nên cực kỳ nhạy cảm, trong đồ ăn có một chút gia vị hóa học hoặc nông dược, cũng đều cảm thấy vô cùng gay mũi, mỗi lần ăn cơm đều giống như bị tra tấn, mỗi khi ăn một miếng, cô liền ói một ngụm. Chỉ có ăn rau quả mà hắn trồng ra, cô mới không cảm thấy có mùi vị kỳ quái.



Ban đầu, người cả nhà thật sự cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, em trai còn cười nhạo cô là bởi vì ám ảnh trong lòng nhưng sau lại mới hiểu được, thì ra là những loại rau quả hắn trồng đều không hề có phun thuốc nông dược, cho nên rau quả hắn chồng mặc dù bề ngoài không căng mượt to, đẹp như những loại rau củ khác ngoài chợ, những mỗi món đều rắc cường tráng bền chắc.



Tựa như con người của hắn.



Kể từ khi gả cho Irapa, cô mới phát hiện, thì ra là rau dưa có thể ngọt như vậy, ăn ngon như vậy, ngày ngày ăn rau quả tươi mà hắn trồng ra, vị giác của cô càng ngày càng tốt, da cũng càng ngày càng trắng noãn.



Bởi vì được ăn ngon lại dinh dưỡng, mỗi ngày lượng vận động cũng đủ, cô thậm chí ngay cả cảm vặt đều chưa từng bị qua.



Nghĩ đến cùng hắn làm vận động, không khỏi làm cho cô thẹn đỏ mặt.



Mút cảm giác chua ngọt trên đầu ngón tay , cô không nhịn được lại cầm một mảnh dưa chuột lên ăn.



Như đã nói qua, sau khi cô gả cho hắn sau, mới hiểu được thì ra là cà chua tươi có vị như thế nào, , dưa chuột ăn là ngọt, còn có bắp khi ăn sống lại có thể có hương vị ngọt ngào thanh thúy giống như nước trái cây, dọa cô giật mình thật lớn.



Hiện tại không chỉ người trong nhà thích ăn rau quả của hắn, Đào Hoa còn mang rau quả sạch của hắn làm tiêu điểm cho nhà hàng, ngay cả Như Nguyệt cũng nhờ hắn giúp một tay trồng trọt hoa cỏ, bất cứ loại thực vật nào khi đến trên tay hắn, cũng có thể có sức sống dồi dào! Đột nhiên, một đôi tay ôm lấy thắt lưng mảnh mai của cô lên, người đàn ông cúi đầu hôn lên chiếc gáy để trần của cô. Nhẹ nhàng, cô hít một hơi.



Gần như tại thời điểm này, cô cũng biết là hắn, cô có thể nghe thấy được mùi vị quen thuộc trên người hắn.



"Chào buổi sáng. . . . . ." Thanh âm hắn khàn khàn, vang lên bên vành tai mẫn cảm của cô.



Hơi thở của hắn rơi vào trên da thịt của cô, cảm giác kia là thân mật ấm áp như thế, làm cô gần như thở dài.



Irapa để cô dựa sát vào mình, dùng lỗ mũi cọ da thịt trơn mềm tinh tế sau gáy cô sau đó khẽ cắn lỗ tai của cô, "Tại sao không gọi anh dậy?"



Cầm lấy bàn tay ở trên eo, cô choáng váng, một lúc lâu, thật vất vả mới tìm thấy được thanh âm của mình.



"Anh. . . . . . Mệt mỏi. . . . . ." Tối hôm qua con trai khóc tỉnh, vì để cho cô nghỉ ngơi, hắn đã chăm sóc suốt một đêm, sáng sớm , cô nhìn hắn ôm con trai ngủ thật say mới không nở gọi hắn dậy.



Irapa biết, cô đau lòng vì hắn.



Không tự chủ, hắn mỉm cười, vùi mặt vào cổ của cô.



Hắn thích xem cô ở trong phòng bếp ưu nhã di động, thích bộ dáng cô nghiêm túc lại chuyên tâm nấu nướng.



Cô lúc đó nhìn giống như đang khiêu vũ, nhe nhàng lưu loát, không khí tràn đầy sung sướng. Có cô ở phòng bếp, luôn rực rỡ những sắc màu ấm áp lại vui vẻ. Cô thưởng thức thức ăn, bộ dáng mút ngón tay vừa đáng yêu lạivừa hấp dẫn, càng thêm làm cho hắn động tâm. Yêu thương, ôm cô vào trong ngực, hắn hít một hơi thật sâu, để cho hương thơm trên người cô tràn đầy tim phổi hắn."Em thơm quá. . . . . ."



Cô bật cười, quay đầu lại nhìn hắn, "Thơm chính là bữa ăn sáng chứ?"



"Không." Hắn trả lời khẳng định, cúi đầu hôn cô, "Là em."



Ai, cô thật yêu người đàn ông này.



Ngay cả những sợi râu vừa mới mọc lên vào buổi sáng của hắn nhìn cũng thực đáng yêu.



Cô yêu bộ dáng hắn khi còn buồn ngủ, yêu thanh âm thô ráp đặc biệt của hắn, yêu mái tóc đen mỗi khi ẩm ướt sẽ quăn xoắn lên của hắn, yêu đôi mắt đen màu như sô cô la, yêu hàng mi thật dài, yêu mỗi vết chai trên bàn tay, những ngón tay linh hoạt lại có lực, yêu cả mùi vị mê người của hắn. . . . . .



Trên thân người đàn ông này mỗi một tấc, cô đều rất yêu, rất yêu, ngay cả đuôi lông mày khóe miệng hắn có chút vặn vẹo, cũng đều cảm thấy rất mê người.



Có lẽ, thật sự là người tình trong mắt là Tây Thi thôi. . . . . .



Lưu luyến , hắn kết thúc nụ hôn kia, liếm cánh môi đỏ thắm của cô, nói nhỏ: “Anh thích mùi vị dưa chuột ở trong miệng em."



Trong nháy mắt, trên mặt bay lên rặng mây đỏ.



"Oa, sáng sớm , có quá nóng bỏng không đó ?" Một mái đầu màu đen, từ ngoài cửa sổ nhô lên. Sơ Tĩnh lấy làm kinh hãi, vừa - xấu hổ vuốt ngực, nói: "Cảnh Niệm Đường, em làm gì đó, làm chị giật cả mình!"



"Mẹ gọi em tới để hỏi anh rể lấy bắp tươi ạ! Ai biết sẽ bắt gặp chị đang làm- chuyện tốt chứ!" Cảnh Niệm Đường từ ngoài cửa sổ đưa tay vào, nắm lấy giỏ trái cây trên kệ bếp có chứa những trái dâu tây đỏ tươi như những viêm hồng ngọc, vừa cười vừa nhét vào miệng, vẫn không quên cùng hắn phất phất tay, "Anh rể, chào buổi sáng nè!"



"Chào buổi sáng." Hắn nâng lên khóe miệng, giơ tay lên cùng tiểu tử có vẻ mặt cợt nhả chào hỏi.



Trời thu năm rồi, hắn vẫn còn đang làm đất tu sửa nhà cửa, thì chú Cảnh cũng đem miếng đất cách vách mua luôn, đem cả nhà cũng dời đến nơi này.



Người đàn ông kia nói, nơi này không gian tương đối lớn.



Mặc dù từ khi đó đến nay, cứ chốc lát thì có người lẻn qua , nhưng hắn phát hiện, thật ra thì hắn rất thích loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có người thoảng qua tới đánh rắm nói chuyện phiếm .



"Chuyện tốt gì chứ, em đừng ở đó nói hưu nói vượn!" Sơ Tĩnh mặt đỏ tới mang tai, nắm lấy giỏ trúc kín đáo đưa cho em trai, "Bắp ở dưới ruộng, tự em đi hái!"



"Em đâu biết bắp nào chín hay không!"



"Em cắn được là đã hái được!"



"Bắp non không, sao em biết được, chị có lương tâm hay không thế?"



"Cái tên ngu ngốc này, bắp non mới ngọt a, Irapa không hề sử dụng nông dược!"



"Được rồi được rồi, em biết rồi, chị nôn nóng muốn cùng anh rể nói chuyện yêu đương. Không sao, mặc dù chị không thương em, nhưng em rất yêu chị nha, vì hạnh phúc của chị, em trai như em sẽ tự lập tự mình cố gắng đi hái bắp, sẽ không tự tìm mất mặt ở bên này làm kỳ đà cản mũi, làm trở ngại chị cùng anh rể làm vận động buổi sáng đâu!"



"Cảnh, Niệm, Đường!"



Sơ Tĩnh xấu hổ không dứt, không nhịn được muốn cầm cái xẻng gõ đầu hắn, cô mới giơ tay lên mà thôi, em trai đã lỉnh đi mất, lại còn hô to gọi nhỏ ầm lên.



"Ai nha, có người thẹn quá thành giận á! Thật là khủng khiếp a! Anh rể cứu mạng a, em rất sợ hãi!"



Thằng nhóc này thật sự cần ăn đòn mà, cô đang muốn tiến lên, không nghĩ tới Irapa thật đúng là nắm ở hông của cô.



"Irapa, anh buông em ra a, lần này em nhất định phải cầm xà phòng tẩy miệng của nó!"



Thế nhưng hắn lại bật cười, "Thôi, em đừng tìm cậu ấy so đo."



Cô vừa xấu hổ, lại không có chút biện pháp với cậu em nghịch ngợm vừa chạy vừa hét kia, chỉ có thể nhìn hắn cười chạy vào ruộng.



"Ghét, sao anh lại giúp đỡ nó thế?" Cô xoay người, chỉ chỉ vào lồng ngực của hắn oán trách.



Hắn sờ sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhìn cô, thản nhiên nói: "Có thể là bởi vì, anh thật sự suy nghĩ là muốn cùng em làm vận động buổi sáng thôi."



Sơ Tĩnh sững sờ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt càng thêm nhanh chóng đỏ bừng. Cô là vừa thẹn thùng vừa lúng túng, bộ dáng há hốc mồm cứng lưỡi đáng yêu, đến mức làm cho hắn bật cười, không khỏi đưa tay lôi cô vào trong lòng hôn.



Kể từ trong cuộc sống của hắn có cô, hắn không bao giờ có cảm giác cô đơn nữa.



Đã từng, hắn cho là mình sẽ ở trong gian nhà âm u đó, tuổi già cô đơn cả đời.



Nhưng, hắn gặp cô.



Cô gái nhỏ này, đã làm cho hắn lần nữa tìm về tin tưởng, học được thế nào là yêu một người, trả lại cho hắn một mái nhà ấm áp.



Đến nay, hắn vẫn không thể nào tin nổi, tình yêu sẽ phủ xuống trên người của hắn.



" Anh yêu em. . . . . ." Hắn hôn cô thì thầm.



Cô đỏ mặt, thẹn thùng nhìn hắn mỉm cười, "Em yêu anh."



Ngưng mắt nhìn đáng yêu cô gái này, hắn tràn ra một nụ cười thật lòng.



Ở trong núi cao, trời đất khắp nơi đều là tuyết, giống như sống ở thế giới khác.



Hắn đã không thể nào tưởng tượng nổi, những ngày không có cô, hắn biết, cho dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ thề bảo vệ kỳ tích này. . . . . .



Những chùm dây leo xanh biếc, trên giàn đón gió mở rộng, bọ rùa ở ruộng hoang đang bay múa. Cả vùng đất đắm chìm trong ánh mặt trời, Kaka chậm rãi tỉnh lại. Ngoài cửa sổ, chim hót hoa thơm. Ăn uống no đủ, vùi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, nhìn một đôi đang nhiệt tình ôm nhau, không khỏi nằm sấp trên thảm lông của mình, ngồi xuống.



Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nó há mồm đánh một cái ngáp thật to, lộ ra hàm răng bén nhọn cùng chiếc lưỡi dài.



Nó thích chỗ này, thật ấm áp.



Mặc dù côn trùng nhiều hơn một chút, nhưng thật ấm áp.



Ở trong nắng sớm, nhắm nghiền hai mắt, Kaka vùi ở mái nhà nay đã trở nên quen thuộc, an lòng lạ thường.



Ở bên trong không khí tươi mát ngọt ngào này, chỉ có tình yêu, tràn đầy.



Không bao giờ tiêu tan. . . . . .



Hoàn