Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Chương 8 :

Ngày đăng: 22:20 21/04/20


Bão tuyết bên ngoài phòng, đang bắt đầu kêu khóc. Lửa bên trong nhà, đang hừng hực thiêu đốt. Irapa run rẩy vuốt ve cô gái trước người, không thể tin được cô sẽ chủ động hôn hắn, không thể tin được cô không để ý hắn xấu xí.



Phiền não cùng tức giận, dưới sự vuốt ve của cô, nụ hôn của cô trở nên mềm hoá, biến thành dục vọng.



Cô lại trễ độn, cũng không thể không biết cô đang làm gì, cô không thể nào không biết được, nụ hôn của cô cùng vuốt ve, sẽ đối với người đàn ông tạo thành cái dạng gì ảnh hưởng, đối với hắn tạo thành cái dạng gì ảnh hưởng.



Bị cô hấp dẫn , hắn không nhịn được há miệng ra, cho dù có thể cô sẽ đổi ý, có thể sẽ kinh hoảng chạy trốn, hắn vẫn không nhịn được muốn thưởng thức mùi hương của cô.



Một chút là tốt rồi, một chút thôi là được rồi.



Hắn liếm cô môi, lưỡi trắng mịn của cô.



Cô không hề chạy trốn. Trái tim, vì thế run rẩy. Một giây kế tiếp, hắn không kìm hãm được lôi cô vào trong ngực, tham Lam, đói khát, cắn nuốt mút hôn ngọt ngào của cô, cùng đôi môi nóng bỏng của cô quấn quít. Cô sẽ bị dọa hỏng .



Hắn nghĩ thế, nhưng không có cách nào khống chế con thú hoang đói khát sâu trong tâm đang giãy giụa muốn thoát ra.



Nhưng cô không hề chạy trốn.



Cô sẽ bị dọa hỏng .



Khi hắn nắm lấy áo lông của cô thì hắn nghĩ như vậy.



Nhưng cô vẫn không hề chạy trốn, cô hôn đáp trả lại vô cùng nhiệt tình, vịn chặt thân thể của hắn.



Cô ở bên môi hắn, ở trong lòng hắn, thở dốc run rẩy, không phải là bởi vì sợ, không phải là bởi vì sợ hãi, mà bởi vì là khẩn cầu cùng dục vọng.



Hắn kéo cô đến gần hơn, đem dục vọng kiên đĩnh áp về hướng cô, để cho cô rõ ràng cảm giác được nam tính của hắn.



Vốn tưởng rằng cô biết sợ chạy trốn, nhưng cô vẫn, vẫn, vẫn không hề.



Cô chỉ là thở khẽ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt đẫm lệ sương mù, sau đó hôn hắn lần nữa.



Hắn đã cảnh cáo cô, nhưng là cô không hề lui bước, không hề rời đi.



Hơi thở mỏng manh, dồn dập nhịp tim, hai gò má ửng đỏ. . . . . . Bàn tay nhỏ bé của cô, xoa lên gáy hắn, bộ ngực mềm mại đè ở trên ngực bền chắc của hắn. Quá ít, như vậy không đủ, hắn cần nhiều hơn. Hắn liếm hôn tai của cô, chiếc cổ trắng như tuyết của cô, nghe cô thở gấp, hắn kéo xuống áo lông của cô, lộ ra đầu vai mịn màng, xoa lên ngực, mềm mại, bàn tay dò vào áo lông của cô, phát run chạm vào vật tròn trịa mềm mại ấm áp đó.



Cô co rúm lại một chút, hắn cứng đờ.



Hắn cúi đầu, lại thấy cô mang theo vẻ mặt ngượng ngùng làm người mê say, đỏ mặt, lấy dũng khí, từ từ nâng thẳng người lần nữa nghênh đón lòng bàn tay ướt mồ hôi của hắn, một loại tê dại như thiên đường vọt tới trái tim.



Nín thở , hắn nâng quà tặng ấm áp ngọt ngào đó, chậm rãi xoa vuốt.



Mặt đỏ gay, cô ở trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dốc hút không khí, e lệ co rúm lại



Irapa mê hoặc nhìn biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, chỉ cảm thấy không đủ, còn chưa đủ, hắn còn muốn, muốn nhiều hơn, muốn nhìn nhiều hơn, muốn cảm nhận được nhiều hơn!



Hắn ôm cô lên, mang về trên giường.



Sơ Tĩnh mê loạn vịn gáy của hắn, trong nháy mắt, đã bị bỏ vào trên giường.



Cô có chút choáng váng, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì chờ đợi.



Hắn muốn cởi y phục của cô ra, hôn một cách tôn thờ lên thân thể của cô, chợt lại khiếp đảm , nếu hắn hiểu lầm ý của cô thì sao? Giống như phát hiện ý nghĩ của hắn, cô ngồi dậy, nhìn hắn, sau đó ở trước mặt của hắn, cởi bỏ áo lông trên người; cô không hề mặc áo lót, lúc cô ngủ, luôn sẽ cởi xuống lớp trói buộc kia, đó là một trong những nguyên nhân vì sao ban đêm hắn trở nên khó nhịn như thế .



Nhìn thân thể trắng như tuyết của cô, còn có bầu ngực sữa trắng mịn bởi vì rét lạnh cùng dục vọng mà đứng thẳng, hắn hít một hơi, nhịp tim hỗn loạn.



Tất cả những thứ này giống như một giấc mộng đẹp không thể có thực.



Hắn nhìn cô chằm chằm, mắt không chớp, chỉ cảm thấy choáng váng một cách kì lạ.



Cô gái nhỏ nhắn vừa dũng cảm lại vừa xấu hổ e sợ trước mắt thoạt nhìn là mê người như thế, hương vị ngọt ngào ngon miệng như thế.



Coi như là đồng tình cũng tốt, coi như cô chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, chẳng qua là đột nhiên cao hứng, hay đồng tình thương hại , hắn cũng không có cách nào kháng cự hấp dẫn ngọt ngào này.



Không có cách nào chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của hắn, Sơ Tĩnh không nhịn được giơ tay lên che giấu thân thể của mình, lại bị hắn kéo tay.



"Đừng che. . . . . ." Hắn nhìn cô, âm thanh khàn khàn: "Không cần che. . . . . ."



Ánh mắt của cô, có một vẻ khẩn trương, cánh môi bị hắn liếm qua, hơi run rẩy .



"Cho tôi xem. . . . . ." Hắn quỳ gối trên giường, nhìn thẳng vào cô, gần như van xin lẩm bẩm: "Tôi muốn nhìn. . . . . ."



Sơ Tĩnh ngượng ngùng nhìn hắn, rặng mây đỏ ửng như hoa hồng, từ dưới mặt của cô xuống đến ngực, nhưng cô không hề kháng cự, cô để cho hắn kéo tay ra, để cho hắn dùng ngón tay, lòng bàn tay thô ráp, vuốt ve cô. Xúc cảm của hắn rất tốt, mê người lại ấm áp, mang đến trận trận mềm yếu, cô cắn môi, đè nén rên rỉ, đè nén ý nghĩ vừa muốn lui về phía sau lại vừa muốn tiến lên nghênh hợp Không kìm hãm được , hắn nghiêng thân tiến lên, đè cô ngã xuống giường, há mồm ngậm lên đỉnh vú màu hồng phấn đáng yêu. Cô kêu nhỏ ra tiếng, cảm giác được râu mép của hắn ma sát trên làn da mịn màng của cô, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi trơn trượt, mút hôn trêu chọc cô, mang đến cảm giác sướng khoái kích thích hơn nhiều so với tay.



Không tự chủ được, cô ôm chặt hắn, khó nén run rẩy rên rỉ.



Cách áo lông, tay của cô lướt lên vai hắn, dẫn phát trận trận run rẩy.



Hắn muốn để cho cô vuốt ve hắn, không cần cách lớp quần áo đáng chết, nhưng hắn không dám.
Phương thức hắn dạy, ừ, làm cho người ta thật sự có ấn tượng vô cùng khắc sâu, làm cho cô có muốn quên cũng quên không được.



Hắn và cô cùng nhau vùi ở trong phòng ấm áp này , cô thường thường chọc cho hắn bật cười, hắn lại luôn chọc cho cô tâm nhột khó nhịn.



Mỗi khi gió tuyết ngừng lại, hắn ra ngoài cầm xẻng dọn dẹp sạch sẽ, bảo đảm ngoài cửa đường đi thông suốt, không bị bão tuyết chôn vùi.



Có khi ban đêm quá lạnh, ngay cả Kaka cũng lên giường một lượt cùng hai người nhét chung một chỗ, nhưng đa số thời điểm, con chó to kia tình nguyện vùi ở bên cạnh lò lửa, cũng không muốn cùng bọn họ cùng nhau lăn lộn.



Có lúc, cô cũng nhớ đến người nhà ở phương xa, cô tận lực không để cho mình suy nghĩ nhiều, hắn cũng giống như có thể nhìn xuyên qua lòng của cô, luôn sẽ tức thời dời đi lực chú ý của cô.



Chợt nhìn lại, hắn là một người đàn ông thô lỗ, chung quy lại ở trong lúc lơ đãng, sẽ vô tình để lộ ra sự quan tâm săn sóc.



Giống như thay cô làm bao tay da, giúp cô dùng quần áo cũ làm một đôi vớ, đổi cho cô một cái áo lông khác, , để cho cô có y phục có thể thay thế, thậm chí giúp cô nấu nước nóng, để cho cô có thể tắm nước nóng. Hắn sẽ không đặc biệt nói ra khỏi miệng, sẽ không đặc biệt cường điệu rằng hắn đối với cô tốt, nhưng hành động cử chỉ , lại khắp nơi đều che chỏ cho cô, làm cho cảm động một cách lạ thường. Có một ngày, hắn thậm chí lấy ra sữa dê, giúp cô xoa bóp toàn thân.



Động tác của hắn là êm ái như thế, vẻ mặt là chuyên chú như thế, làm như hắn là vì vào giờ phút này mà tồn tại, vì cô mà tồn tại.



Hắn bắt đầu từ mắt cá chân, thẳng đường dài đến gáy cô, từ dưới mà lên, từ ngoài vào trong, từ ngoài lan đến tận tim, thậm chí giống như đã hòa tan vào linh hồn cô.



Cô chưa bao giờ hiểu được, thì ra là bước âu yếm mở đầu có thể dài dặc mà mê người như thế, thì ra là tình yêu có thể làm người ta say mê đến si ngốc như vậy, có thể như vậy làm cho người ta điên cuồng.



Biết rõ là không nên, cô vẫn không hề cách tự kềm chế đắm chìm trong sủng ái của hắn , càng lún càng sâu. . . . . .



Năm giờ. Hắn mở mắt,



Mặc dù nơi này không hề đồng hồ đeo tay đồng hồ báo thức ... Nhưng cứ đến đúng giờ khí, hắn vẫn ở thời gian chính xác tỉnh táo lại. Cho dù đã thoát khỏi cuộc sống rối ren kia đã rất nhiều năm, có chút thói quen từ lâu, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Đồng hồ báo thức sinh lý của hắn, luôn là ở thời gian cố định, làm cho hắn tỉnh lại. Sợ đánh thức cô gái nhỏ vẫn ngủ say bên cạnh , Irapa cẩn thận đứng dậy, muốn đi nấu chút thức ăn, nhưng lại nhìn thấy trên người cô có vết đỏ rất nhỏ. Vừa bắt đầu hắn còn kỳ quái đó là chuyện gì xảy ra, lúc trước hắn quá mức thô lỗ, xác thực từng ở trên người cô để lại những dấu vết thâm tím, nhưng lúc này vết đỏ đó lại không giống như quá mức kích tình để lại.



Hắn nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, mới phát hiện đó là vết xước do lớp râu của hắn để lại.



Khẽ vuốt ve làm da trắng như tuyết bị râu của hắn làm đỏ ửng, hắn cau mày, chỉ cảm thấy phiến hồng kia, có chút chướng mắt lạ thường.



Không tự chủ, hắn giơ tay sờ sờ đám râu mọc rậm rạp trên mặt mình.



Không giống sợi tóc mềm mại của cô, đám râu này vừa cứng vừa lởm chởm, tóc của hắn vốn tương đối thô cứng, khó trách sẽ ở trên người cô lưu lại dấu vết.



Năm đó bắt đầu để râu, không phải là muốn hù dọa người khác, nhưng ít ra, để râu còn tốt hơn vết sẹo trên mặt



Nhưng bây giờ. . . . .



Không biết tại sao, hắn có loại xung động muốn để cho cô vuốt ve khuôn mặt, không phải cách lớp râu, mà là trực tiếp, tiếp xúc chân thật.



Hắn muốn cô sờ mặt của hắn, cô vuốt ve có một loại hiệu quả thần kỳ, giống như nhẹ nhàng vừa sờ, liền lau đi vết sẹo xấu xí trong hắn, những thứ ngoài mặt kia đã sớm biến mất, nhưng thủy chung vẫn luôn tồn tại trong lòng hắnnổi đau chất chứa nhiều năm. Cô đụng vào, làm cho hắn không cảm thấy cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo nữa, không hề cảm thấy chúng nó giống như là loài bò sát ác ma bám vào trên người của hắn, ngày đêm hút máu thịt của hắn.



Hắn muốn kề mặt ở trên tay cô, muốn đem mặt dán sát vào trên mặt cô, hắn muốn. . . . . . Cảm giác. . . . . .



Cô không sợ hắn, sẽ không ghét bỏ hắn.



Bây giờ hắn đã biết, mấy ngày nay, cô gái này rõ ràng dùng hành động cùng nụ cười, nói cho hắn biết chuyện này.



Hít một hơi thật sâu, hắn nhìn gương mặt dịu dàng của cô khi ngủ, sau đó chậm rãi xuống giường, cầm chủy thủ sắc bén từ một hộp sắt.



Hắn ngồi ở trên ghế, cầm nắp hộp có gương đã có chút cong vẹo.



Mặc dù hình ảnh phía trên có vẻ không rõ lắm, nhưng đây đã là vật có phản chiếu tốt nhất mà hắn tìm được rồi.



Quá lâu không thấy mình, hình ảnh trước mắt có vẻ vô cùng xa lạ.



Người đàn ông trên nắp hộp, giống như một con gấu lớn với bộ lông rậm rạp, cùng bộ dáng trong ký ức của hắn, rõ ràng có sự khác biệt.



Hắn thầm phỏng đoán, cạo râu xong, đến tột cùng là sẽ làm cô cảm thấy vui mừng, hay là kinh sợ?



Có lẽ, đây không phải là ý kiến hay. Dạ dày hắn, tự dưng rối rắm, trở nên nặng nề một cách lạ thường. Nhưng , hắn không muốn lớp râu này làm da cô bị trầy. Da của cô quá mềm mại, hắn thích cảm giác trơn nhẵn như mỡ đông đó, cũng tận lực duy trì. Thành thật mà nói, hắn rất yêu thích giúp cô duy trì.



Nhớ tới tối hôm qua, hắn giúp cô thoa sữa lên mặt, thì vẻchoáng váng say mê nhưng hấp dẫn trên mặt cô, tim của hắn đột nhiên tăng nhanh.



Hắn không muốn ở trên người cô, nhìn thấy bản thân mình tạo thành tổn thương cho cô.



Ngược lại hắn chỉ thích nhìn thấy, cô bởi vì hắn mà thẹn thùng, mà hưng phấn, mà thiêu đốt, sau đó ở trong lòng hắn hòa tan. Mỗi lúc đó, trong nháy mắt, khi cô thật chặt leo lên hắn thì hắn cảm giác, cô giống như thật sự cùng hắn hòa làm một thể, hợp lại làm một.



Thời gian này, hắn càng ngày càng không nhịn được muốn lấy lòng, chìu chuộng cô gái nhiệt tình lại ngọt ngào này.



Hắn hi vọng, cô thật sự thích hắn. . . . . .



Nhắm mắt lại, hắn nuốt nước miếng, đem lời khẩn cầu kia cũng nuốt trở lại trong lòng, không dám nghĩ tiếp nữa, giống như nghĩ nhiều một chút, cũng sẽ khiến hy vọng mong manh kia biến mất tích.



Hít sâu một cái, hắn mở mắt ra, nhìn con gấu to mơ hồ trong nắp hộp kia.



Hắn là một người đàn ông, nhưng mà ít nhất có thể đem bản thân biến thành thêm sạch sẽ chỉnh tề một chút. Ở trong xe hiếu kỳ nhìn chăm chú xuống dưới, hắn đem nước xà phòng lên trên mặt, vững vàng cầm dao bắt đầu cạo râu.