Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Chương 128 : Bệnh tự sướng

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


-”Muộn rồi, đi nấu cơm đây…”



Quay người nàng về phía mình, mặt chạm mặt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, anh thì thầm:



-”Em là không yêu tôi…hay đơn giản chỉ vì em không muốn làm người thứ ba???”



Ở trong lòng anh, gương mặt anh sao mà tuấn tú tới vậy, bàn tay anh

ôm nàng- sao lại ấm áp tới thế, mùi hương nam tính từ cơ thể anh- sao

lại có sức mê hoặc ma mị vậy? Trăm ngàn lần muốn nói không yêu anh mà

không tài nào gian dối khi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy…khát khao muốn thú nhận tình yêu cháy bỏng mà không sao làm được, kể cả nàng có bỏ qua mặc cảm tội lỗi thì cũng chẳng đủ tự tin…nàng là ai cơ chứ, anh là ai

cơ chứ? Nàng liệu có xứng??? Cuối cùng, vẫn là bài ca lấp liếm muôn

thủa:



-”Tôi chỉ đơn giản là đói rồi thôi, anh thích ăn gì…”



Biết nàng vẫn còn ngại ngùng, anh tạm thời không ép, trộm nghĩ thà để thế này còn hơn làm nàng khó xử, anh rất sợ, sợ nàng sẽ không ở bên anh nữa:



-”Gì cũng được, em nấu gì cũng ngon…”



Định ngoảnh lại trêu anh, ‘ăn c…cũng ngon hả’, nhưng thế nào, nàng lại thôi, lầm lũi đi vào bếp.



……………………………..



Nàng thỏ mắc một bệnh lạ- đó là thích tự sướng trước gương, nhất là

khi thỏ ta có đồ mới. Lần này có lẽ căn bệnh càng trầm trọng, khi nàng

vô cùng – vô cùng – vô cùng thích chiếc vòng cổ màu tím, rình lúc cáo

già ở trên phòng ngủ, là nàng lại bỏ tạm công việc, chạy ra đứng trước

chiếc gương lớn ở ngoài phòng khách, tự độc diễn với chính mình:



-”Gương nhà đại gia có khác- cũng to hơn hẳn gương nhà mềnh…”



-”Soi ở đây thích thật, chỉ có chiếc gương này mới lột tả được hết vẻ đẹp của ta…haha”



-”Cái vòng này là đồ mĩ kí mà đẹp ghê người – chẳng qua là mềnh quá
đúng giờ”.



-”Không, em mua thuốc chữa đau lưng mà, chắc trong đống này có vài loại thuốc bổ à chị”.



Chị dược sỹ giật mình, xem lại cẩn thận những loại thuốc cô bé vừa đưa:



-”Trong đống này làm gì có thuốc đau lưng… ”



-”Thật ạ, chị xem lại hộ em xem, mà cả cái tuýp xoa này nữa, chắc tuýp này trị đau lưng ạ?”



Kiểm tra lại một lượt, nhưng khẳng định của chị vẫn không hề thay đổi:



-”Ừ, toàn thuốc bổ không à, còn tuýp xoa là giúp mềm và trắng da thôi, em xem này, thành phần chính là vitamin E mà”



Mới đầu, nàng còn ngây ra không hiểu, nhưng được một lúc, khi mà một

lượng máu nhất định đã lên được tới não, nàng giận sôi máu, cố kiềm nén, bảo chị lấy cho thuốc trị đau lưng loại tốt nhất, chạy nhanh ra bến xe

gửi về nhà.



Xong xuôi, chú thỏ non bực mình lao thẳng tới hang cáo.



Cáo già vẫn nhởn nhơ chưa biết chuyện, thấy thỏ, cáo ung dung nạt nộ:



-”Osin đi đâu thế? Để bản thiếu gia ở một mình à, cần cái gì đi lại nhiều là không tốt cho bệnh tình của tôi đâu? ”



Bình thường, bị người khác lừa, lợi dụng, nàng cũng chỉ bỏ qua, không chơi nữa, vì nếu trả thù, chính nàng cũng lại làm những hành động bẩn

thỉu ấy, nàng không muốn,… vậy mà, hôm nay, vận hết khí công, nàng không sao thoát khỏi bực mình, thực sự muốn cho tên này một trận ra ngô ra

khoai…. ‘ĐỒ KHỐN NẠN, HÈN HẠ, LỪA TÔI HẢ, LÁO TOÉT’…Điên hết cả tiết,

nàng định xổ toẹt cả đống câu chửi cho đỡ bực, nhưng nghĩ lại không hay, chửi xong thì thôi không tới làm nữa, con cáo già này chẳng thiệt thòi

gì, chỉ thiệt ta, đã làm mệt lại ra đi trong bực tức, không được, trong

phút cơn giận đã xì khói ra tới đỉnh đầu, chú thỏ non quyết định: ‘hắn

đã mưu hèn kế bẩn thì mình cũng phải mưu bẩn kế hèn, hãy đợi đấy cáo ạ,

ta tới đây…’.