Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?
Chương 130 : Họp lớp
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Ngọc kéo tay Minh hứng khởi. Mặt đại gia ngẩn ra như đã thông hiểu
tất cả. Vậy là không phải nàng, nàng chưa hết giận anh ư? ‘Chúng ta cần
nói chuyện’ – Đang định bụng giải quyết mọi việc với Ngọc thì anh thấy
nàng đi ngang qua, nàng nhìn anh, lờ đi như không quen biết, lạnh lùng
tới thấu xương. Nàng sao lại ở đây? Nàng đi với ai? Sao nhìn anh mà như
người dưng? Ồ, anh sao ngu ngốc tới vậy? Chẳng phải nàng chính là cùng
lớp với Ngọc? Họp lớp thì lớp trưởng sao mà vắng đây? Vội đi theo nàng
vào phòng, nhưng chẳng có cơ hội, nàng vui vẻ trò chuyện với một đống
bạn xung quanh, đại gia đành kéo cái ghế ngồi đối diện.
Sự xuất hiện của anh khiến cả lũ đang nhao nhao bỗng yên bặt. Vâng,
anh đẹp trai, tài giỏi, nổi tiếng, sở hữu bao đất đai nhà cửa, phản xạ
bình thường của con người – ai chả tò mò. Đó- chính là điều mà Như Ngọc
mong muốn. Cô cố ý bao trọn nhà hàng sang trọng này, đứng ra chủ động tổ chức buổi tụ tập này – bởi bản thân luôn muốn là tâm điểm của mọi sự
chú ý, thiết nghĩ, sự nghiệp của mình lên như diều gặp gió, ắt hẳn mọi
người đã biết ít nhiều, nhưng cô vẫn muốn được hưởng trọn cái cảm giác
tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về mình, lần này là cô, chứ không phải lớp trưởng.
-”Hai người yêu nhau lâu chưa? Từ khi công bố trên báo chí hay đã âm thầm lâu rồi?”
-”Gặp nhau khi nào vậy, kể xem nào?”
-”Ừ, Ngọc ơi phim cậu đóng ý bao giờ chiếu?”
-”Sướng thật đấy, trai tài gái sắc…”
-”Thế định bao giờ cưới…”
-”Ngọc dạo này xinh quá cơ…tôi làm bạn với người nổi tiếng rồi đấy…haha”
trò chơi ư? Bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi thấy cả lớp đang nhìn chằm
chằm vào mình, mong đợi câu trả lời, vẫn tư chất lớp trưởng như ngày
nào, rất giỏi che giấu cảm xúc, nàng điềm đạm gắp miếng bò, bỏ vào
miệng:
-”Ừ, đồ ở đây ngon nhỉ, lớp mình phải cảm ơn Ngọc thì mới được tới
nơi sang trọng thế này chứ…hihi…hả, các tềnh yêu nhìn gì ta…lạ lắm hả…ừ, ta 22 rồi đóa, ta sắp ế chết già rồi đóa, ai có người nào thì mau mai
mối cho ta đi…haha”
Câu nói của lớp trưởng khiến cả lũ tròn mắt, con người xưa nay vốn
mộng mơ tin vào duyên số mà nay lại muốn trao thân nhờ mai mối cơ? Bọn
con gái nhao nhao:
-”Ê, thật không, tôi quen mấy anh xây dựng đẹp trai lắm….”
-”Lớp tôi cũng đầy thằng đẹp trai, bà nói thật không để còn mai mối…”
-”Thôi, khỏi đi, tỷ về làm chị dâu muội đi, về sau muội lấy chồng Tây thì tỷ chăm sóc bố mẹ thay muội”…
Lũ con trai thì hào hứng cũng chẳng kém:
-”Ê, các bà im hết đi cho chúng tôi nhờ, ở lớp đầy nam tử hán ra, các bà không phải giới thiệu đâu xa…”
-”Uyên ăn món này đi…ngon không…”
-”Lớp trưởng uống tý nước ngọt nhé!!!”
-”Sao nàng không nói sớm, ta đợi nàng đã lâu lém roài…”
Như Ngọc như phát khùng, cô không ngờ rằng câu hỏi đó của mình không
những không làm khó chịu Uyên mà lại giúp nó lấy lại toàn bộ sự chú ý.
Cô cũng thật ngốc, ở đời, hoa có thơm tới mấy mà đã có chủ thì cũng
chẳng khác nào hoa tàn, nhất là Minh phong độ như thế, cô có được ai chú ý thì chắc cũng tự biết sức mình không thể cạnh tranh với anh. ‘Con
ranh, lại bị mày phá đám’. Sự quan tâm quá mức của các bạn nam với Uyên
không chỉ khiến mình Ngọc khó chịu, người bên cạnh cô cũng cau có không
kém, anh nhìn nàng cười đùa sảng khoái mà không khỏi chạnh lòng. Cố tình vòng tay qua ôm Ngọc, thật lâu, tới lúc nàng nhìn thấy, nhưng nàng cũng chỉ lướt qua, cái cách nàng gắp thức ăn, chăm sóc lại lũ kia, hỏi han
tình hình của chúng nó thật đáng ghét, nàng dửng dưng, giỏi thật…anh thì không thể!!!