Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Chương 160 : Mạng đổi mạng

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


Bấm số gọi cấp cứu mà tay run rẩy, ôm người yêu vào lòng, sợ hãi gọi

tên nàng không thôi, một bàn tay nhỏ bé vuốt những giọt nước trên má:



-”Anh Minh, anh Minh, bình tĩnh lại đi…”



-”Em …em đừng nói gì nữa, mất sức…anh gọi xe cấp cứu tới rồi…”



-”Anh Minh, em đây mà…đừng thế…em không sao…”



-”Anh biết, anh biết…cố lên…cố chịu đừng…”



-”Trời ơi, anh…em không sao thật mà…”



Nàng vùng khỏi tay anh, cố gắng lay cho người yêu thoát khỏi cơn hoảng loạn…



-”Nhưng máu, máu ở đâu…em bị thương chỗ nào…”



-”Không chỗ nào cả, máu là của người này…anh ta đỡ hộ em…bình tĩnh lại đi anh…xe tới chưa, mình phải đưa anh ấy vào bệnh viện…”



Minh hoàng hồn, ôm người yêu thật chặt rồi mới tiến lại gần người đàn ông tốt bụng đã bảo vệ người yêu mình…kinh ngạc, đó chính là tên quản

lí của Ngọc, hắn rất yếu, cố đưa mắt tìm anh, thì thào:



-”Hứa với tôi một chuyện…”



-”Anh kìa…” Uyên giục khi thấy đại gia im lặng.



-”Đợi bác sĩ tới chữa trị đã…”. Anh trầm ngâm.



-”Không, tôi sợ không kịp nữa đâu…xin anh…xin anh… tôi lấy mạng mình ra trả anh…xin anh tha cho Ngọc một con đường sống…”



-”Không thể nào…”. Đoán ra sự việc ngày hôm nay, Minh dứt khoát.



-”Xin anh, tôi tin sau chuyện này Ngọc sẽ hối hận, cô ấy sẽ yên lặng

mà sống, sẽ không làm phiền tới anh và Uyên nữa đâu…xin anh…”



Dương rất yếu, Uyên nhìn quá xót xa, mà người yêu thì ương bướng,
Nhìn xuống chữ Dương, nét bút run rẩy, nhòe nhòe, Ngọc thẫn thờ người, cô quát, rất lớn:



- “Mày đang ở đâu, ra đây đi…”



- “Ra đi mà…ở đâu thì về với tao…”



- “Tao không tin…mày nói dối…Ra đây…”



Nấc lên từng hồi, lòng như xé quặn, người ta thường nói, khi mất đi

một thứ gì đó, mới thấy giá trị thực sự của nó, hôm nay, cô thực sự mới

thấm thía…cô muốn gặp nó lắm, muốn nói nhiều chuyện lắm, nhưng chẳng còn cơ hội nữa, tại sao? Tại sao? Tại sao Uyên có tất cả, còn ông trời lại

khắc nghiệt với cô tới vậy? Cuộc đời quả lắm bất công….’Dương ơi, trở

lại đi…’…Hãy trả lại Dương cho cô…Hàng đêm cô mơ thấy nó, nhìn cô, cười

rất tươi, tỉnh dậy, nước mắt tràn trề, cô gọi nó, nhưng không thấy, cô

rất muốn nói với nó một câu, một câu mà nhẽ ra cô nên nói từ sớm hơn mới phải…nói rằng cô yêu nó…’Trờ lại đi anh…chúng ta sẽ cùng sống hạnh phúc bên nhau’…Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn màng… Nhiều lúc Ngọc tưởng mình sẽ không thể cầm cự được, quãng thời gian này, quả là quá khó khăn với

cô!!!



……………………………..



-”Anh ạ…”



-”Cho người tìm nó!”



-”Anh, công an và báo chí cũng xác nhận nó chết rồi mà, chắc vì chuyện của thằng Dương nên khiến nó quá sốc…”



-”Không tận mắt thấy, tôi không yên tâm…”



-”Dạ, em biết rồi ạ…”



Chuyện của Ngọc cũng khiến Uyên sốc nặng, dù gì cũng là bạn từng học, tính nàng lại hay nghĩ…bây giờ nó đã…nhiều khi nàng tự an ủi, nó đi

cũng tốt, cùng với Dương, sẽ chăm sóc nó thật chu đáo, nhưng chỉ được

vài phút, nàng cũng tự hối hận, tự trách mình, nếu không vì nàng, có khi Ngọc vẫn sống hạnh phúc bên anh, rồi mọi chuyện đâu tới nỗi…Đại gia

thường ôm chặt người yêu vào lòng mỗi lúc như vậy, không dám tiết lộ

nghi ngờ của anh, mọi chuyện đủ đau đầu và phức tạp, cứ để anh gánh vác, còn nàng, anh muốn nàng mãi ở trong vòng tay anh, để anh che chở như

thế này thôi!