Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Chương 165 : Ai cũng là nhân vật chính

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


-”Ngọc, mày có người thăm”



Mặc bộ quần sọc xanh, Ngọc uể oải bước ra, bố mẹ đã từ mặt cô rồi,

còn tới thăm làm gì, phiền phức…lúc bước ra ngoài, cô mới sửng sốt, là

Uyên sao? Nhìn nó gương mặt hồng hào, bụng đã vượt mặt, cô thực sự lộn

ruột, chỉ muốn xông ra cào xé, mà chẳng nổi vì vách ngăn…



-”Bạn sống tốt chứ?”



-”Tao khỏe…”



-”Mình mang đồ cho bạn này…cố gắng ăn uống cho tốt…”. Uyên đưa túi hoa quả và một ít đồ ăn qua khe bên dưới.



-”Con điên, giả tạo…” Ngọc ném thẳng đồ xuống đất…Uyên nhìn thờ dài…



-”Tới bao giờ mới kết thúc đây? Mình đã làm gì bạn? Hận mình lắm sao?”



-”Hận…TAO HẬN KHÔNG XÉ XÁC MÀY RA”




-”Sao vậy?”



-”Vì mày quá may mắn, ông trời quá bất công…mày chả làm gì cũng được

mọi người thương yêu, còn tao, cố gắng, cố gắng, cuối cùng cũng chỉ là

công cốc…”



-”Bạn nhầm rồi…bạn nhớ Dương chứ?”



-”Tao nhớ, vì mày nên nó chết, mày không có tư cách nhắc tới tên nó…”



-”Người bắn là chính bạn đó…bạn hiều không?”



Nhìn Ngọc quá cực đoan, Uyên không thể không nói:



-”Tỉnh lại, cố gắng làm lại cuộc đời đi, sống cho có ích…”



-”Mày có quyền gì mà giáo huấn tao….mày luôn là nhân vật trung tâm, nhân vật chính, hiểu gì cảm giác của tao???”




Nhìn Uyên cười, Ngọc giận sôi máu :”Im miệng…”



-”Bạn vẫn không hiểu ư? Tại sao mình lại là nhân vật chính? Mình có

gì để trở thành nhân vật chính? Bởi bạn…bạn luôn sống và nhìn về mình,

bạn đã biến mình thành nhân vật chính đó…Bạn trông vào anh Minh, nên bạn cảm thấy mình đã chiếm hết…vậy tại sao bạn không một lần quay lại…để

thấy Dương, thấy trên đời này cũng có một người yêu bạn thiết tha…đối

với Dương, bạn chính là nhân vật chính của cuộc đời cậu ấy… Bạn có tài

năng? Bạn có sắc đẹp, chiều cao? Trước đây hàng ngàn người hâm mộ…Bạn

chẳng phải cũng từng là nhân vật có sức ảnh hưởng tới nhiều người vậy ư? Sao không một lần tự hài lòng với mình???”



Ngọc sửng sốt nhìn Uyên, vốn tính hiền, pha chút mặc kệ, từ khi quen biết chưa bao giờ cô thấy nàng nói nhiều như vậy…



-”Mỗi người đều là nhân vật trung tâm của cuộc đời mình, tại sao

không sống cho mình, mà phải luôn đi nhìn theo người khác, để thấy mình

là một mảnh ghép phụ thừa thãi…tại sao? Tại sao?”



-”Mình biết bạn không thích mình, lần sau mình sẽ gửi đồ thôi…tạm biệt”



Uyên nhanh chóng rời đi, nàng không biết những gì nàng nói, Ngọc sẽ

hiểu được bao nhiêu, liệu có sống tốt hay vẫn ôm lòng oán hận, một làn

gió tươi mát thổi qua, người đàn ông to cao vạm vỡ đang đứng đợi ngoài

xe, nhoẻn một nụ cười, nàng bước tới, thơm nhẹ vào trán chàng, giọng nói ngọt như mía lùi :”Cảm ơn vì đã nói mọi chuyện cho em…cũng cảm ơn vì đã đưa em tới đây…em yêu anh!!!”