Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 12 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Cho dù khoảng cách của tôi và em đã là trời và đất, tôi vẫn muốn, kéo em đến thế giới của tôi.



***********************************************************************



Tô Hồng Tụ cho rằng sự xuất hiện của Mạnh Tư Thành cũng giống như cuốn sổ ghi chép của anh đột nhiên xuất hiện ở trên bàn học của cô vậy, không có nguyên nhân cũng không có kết quả, sau đó Tô Hồng Tụ có thể hoàn toàn không chú ý đến chuyện đó nữa, nhưng ở chỗ sâu nhất trong lòng cô thì vẫn cất giữ một chút xíu nhớ nhung hoặc có thể nói là ý nghĩ không thực tế của cô.



Sau đó, chuyện giống như suy nghĩ của cô vậy, Mạnh Tư Thành không xuất hiện nữa, dù thỉnh thoảng cô sẽ đứng trước thang máy hết nhìn đông tới nhìn tây, hay thỉnh thoảng lúc giờ tan việc cô sẽ nhìn xung quanh, nhưng Mạnh Tư Thành vẫn không thấy xuất hiện.



Tô Hồng Tụ không hiểu bản thân cô muốn gì nữa, chẳng lẽ thực sự cô vẫn còn một ít hi vọng nào đó sao? Rõ ràng cô và anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Bọn họ đã từng có khoảng cách rất gần, cơ hồ mặt đối mặt nhưng lại không nói chuyện với nhau một câu, hôm nay khoảng cách đã xa như vậy, cho dù gặp nhau thì ý nghĩ và tâm tư của hai người làm sao cùng một băng tần đây ?



Tô Hồng Tụ sau một phen soi gương cười nhạo bản thân, rốt cuộc quyết định đem người này ném ra ngoài chín tầng mây đi. Đối với cô bây giờ mà nói, quan trọng nhất là đem công việc làm thật tốt, cho dù là sửa sang lại tư liệu cũ, cô cũng phải cố gắng làm được tốt nhất. Cô không còn thoa thỏi son đỏ kia nữa, cô dùng không quen, cảm thấy không được tự nhiên, ăn cơm không thoải mái, đều cảm thấy sẽ ăn phải son vào trong miệng đi.



Hôm nay là thứ ba, tinh thần làm việc của cô chăm chỉ hăng hái mười phần, So¬phie nhìn dáng vẻ vùi đầu làm việc của cô, bất đắc dĩ cười rồi lắc đầu. Cũng không biết Trần Hồng từ nơi nào kiếm được một nhân viên như vậy, trong phòng làm việc các cô gái đều đang thảo luận về vị Tổng giám đốc trẻ đẹp trai vừa lạnh lùng lại có tiền, chỉ có một vị không biết là khờ thật hay giả bộ, bày ra bộ dạng cái gì cũng không biết .



Toàn bộ chú ý của Tô Hồng Tụ đều dồn vào đống giấy tờ dĩ nhiên không biết suy nghĩ của So¬phie, cho dù có biết chỉ sợ cô cũng không thể hiểu được. Ở nơi này một ngày, sau khi phần lớn nhân viên đã rời phòng làm việc, cô mới xoa xoa hai mắt nhức mỏi, tắt máy vi tính đeo túi xách rồi đi xuống lầu .



Đi ra quảng trường hướng trạm xe buýt bên kia chạy tới thì bên tai truyền tới tiếng còi xe, trong lòng cô tự nhiên nhảy lên một cái, vội quay đầu nhìn sang.



Một chiếc xe hơi màu đen có chút quen thuộc, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là một người có khuôn mặt tuấn tú mà trầm mặc, đang lẳng lặng nhìn cô .



"Lên xe đi." Người kia nhàn nhạt nói, không cho cô có thời gian suy nghĩ.



Tô Hồng Tụ lần này không dài dòng do dự nữa, chầm chập mở cửa xe trước mặt rồi ngồi vào.



Như cũ sẽ có đèn đỏ, kẹt xe, vẫn là hai người ở trong một không gian trầm mặc. Nhưng lần này, trong buồng xe không có âm nhạc nhẹ nhàng vang lên nữa.



Tô Hồng Tụ cảm giác hơi thở của cô hơi gấp gáp, dường như lúc nào cô ở trước mặt Mạnh Tư Thành ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp ? Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của bản thân, hít mấy hơi thật sâu, lại phát hiện trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt.



Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cô một cái, rốt cuộc phá vỡ trầm mặc bên trong buồng xe, hỏi cô: "Sao vậy ?"



Tô Hồng Tụ ho nhẹ, nhỏ giọng nói: "Có phải anh uống rượu, đúng không ?"



Mạnh Tư Thành hơi kinh ngạc nhìn Tô Hồng Tụ nói: "Mũi của cô rất thính, mùi nhạt như vậy mà cũng có thể ngửi được ."




Anh nở nụ cười, nhàn nhạt nói: "Cô quá khách sáo rồi."



Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thành một chút, rồi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên cảm thấy không khí có chút xấu hổ, bởi vì tất cả quá mức tốt đẹp mà bắt đầu lúng túng sao?



Mạnh Tư Thành thấy cô cúi đầu không nói lời nào, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"



Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu, cười nói: "Ừ, đã không còn sớm, tôi lên nhà đây."



Mạnh Tư Thành nghe được lời của cô..., ngẩng đầu nhìn khu nhà cũ kỹ kia, từng dãy cửa sổ, có phòng sáng phòng tối. Mà cô ở gian phòng đang tắt đèn nào chứ ?



Ánh mắt của anh trở lại một lần nữa trên mặt của cô, đưa mắt nhìn, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: "Cô ở phòng nào?"



Tô Hồng Tụ ngẩng mặt, chỉ chỉ căn phòng gần trong góc tầng ba đến một chiếc cửa sổ tối nói: "Chính là chỗ đó."



Mạnh Tư Thành gật đầu một cái: "Tốt, vậy cô lên đi, tôi ở chỗ này nhìn, sau khi vào phòng, thì mở đèn. Tôi thấy được ánh đèn sáng thì sẽ đi."



Tô Hồng Tụ hơi không hiểu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái chợt hiểu được, trên mặt hơi nóng lên.



Cô khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Được rồi." Sau đó xoay người đi tới cửa cầu thang vừa tối vừa chật hẹp.



Lúc đi đến cửa cầu thang, chợt nghe tiếng gọi của người phía sau "Tô Hồng Tụ" .



Cô vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tư Thành lặng lẽ đứng ở nơi đó nhìn cô.



"Có chuyện gì vậy?" Cô tò mò hỏi.



Trong bóng đêm, thần sắc trong đôi mắt của Mạnh Tư Thành không người nào có thể hiểu được, anh lắc đầu một cái, từ từ nói: "Không có việc gì, cô đi lên đi."



Trong lòng Tô Hồng Tụ giống như có một loại tâm tình kỳ quái đang chậm rãi dâng lên, nhưng cô không hiểu tại sao lại như vậy, cũng không biết nên xử lý ra sao, vì vậy từ từ quay đầu lại đi vào cầu thang chật hẹp kia.



Tối hôm đó, Mạnh Tư Thành chứng kiến tới khi cái cửa sổ đó sáng đèn, lại lặng lẽ đứng đấy một lúc lâu nữa, mới chậm rãi xoay người rời đi.