Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Cả buổi tối mọi người ăn uống vui vẻ, nói đến đủ loại chuyện thời học sinh, thật hăng hái, về sau đừng nói những người khácD, ngay cả Mạnh Tư Thành trong mắt cũng có chút ướt át.



Tô Hồng Tụ chỉ cúi đầu dùng bữa.



Thời đi học, không có phần của cô, hiện tại như cũ cũng không có phần của cô. Những chuyện kia cách cô rất xa xôi, cho nên cô không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu làm bộ dùng bữa.



Ngược lại Tôn Bách Công chú ý tới Tô Hồng Tụ đang ngồi một bên bị bỏ quên, vì vậy liền hỏi tình hình mấy năm nay của Tô Hồng Tụ. Nhưng Tô Hồng Tụ cảm thấy cuộc sống cô trải qua mấy năm nay rất bình thường không còn gì đáng nói , nói ra cũng thực nhàm chán, vì vậy tùy tiện ứng phó mấy câu.



Cuối cùng thời gian cũng không còn sớm, rượu hết người muốn tản, hai người đàn ông cũng cảm thấy nên đem hai vị nữ sĩ về nhà rồi. Hỏi mới biết, Đàm Tư Tư đang ở nhà người thân, khu Đông Sa, thuộc khu biệt thự hạng sang, vừa đúng cùng chỗ với Mạnh Tư Thành. Vì vậy quyết định Mạnh Tư Thành đưa Đàm Tư Tư về, Tôn Bách Công đưa Tô Hồng Tụ về.



Đàm Tư Tư cười nhìn Mạnh Tư Thành, cười đến ngọt ngào. Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói.



Mấy người đi ra nhà hàng, phát hiện bên ngoài trời đang mưa, trong mưa còn xen lẫn vụn băng, đẩy cửa liền có gió lạnh cùng hơi nước ập đến, khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái.



Mạnh Tư Thành đã sớm gọi điện thoại cho tài xế đến lái xe, thuận tiện đưa Đàm Tư Tư về nhà, nên tài xế đã sớm đợi ở ngoài cửa rồi. Mà Tôn Bách Công phụ tráchdiendanlequydon.com đưa Tô Hồng Tụ về nhà, sau đó tự bắt xe trở về khách sạn.



Đợi một lúc lâu, Mạnh Tư Thành thấy Tôn Bách Công và Tô Hồng Tụ đã lên taxi, lúc này mới cùng Đàm Tư Tư lên xe.



Trong taxi, Tô Hồng Tụ ngồi ở ghế sau quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngoài cửa xe có những giọt mưa tí tách chảy xuống, khiến tầm mắt có chút mơ hồ.



Nhưng khi nhìn qua cửa xe bị nước mưa làm mờ, cô vẫn thấy được cách đó không xa chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, cùng với bóng hai người cười nói cùng lên xe.



Hai người bọn họ, một người cao lớn đẹp trai tuổi trẻ tài cao, một xinh đẹp tao nhã thong dong, nhìn qua, thật xứng đôi .



Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng mấp máy môi, muốn quay đầu đi.



Nhưng đúng lúc này, đang muốn bước vào trong xe Mạnh Tư Thành giống như lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này.



Tô Hồng Tụ cảm thấy đôi mắt sắc bén kia giống như có thể xuyên qua mưa bụi nhìn vào cửa sổ xe, trong lúc cuống quýt thậm chí cô có ý muốn trốn tránh.



Ai ngờ Mạnh Tư Thành cũng chỉ là lơ đãng liếc mắt một cái, ngay sau đó liền quay đầu mỉm cười với Đàm Tư Tư, rồi lên xe.



Cửa xe vừa đóng, cần gạt nước nhẹ nhàng dao động, chiếc xe chậm rãi đi trong mưa.



Trong taxi, ngồi chỗ cạnh tài xế Tôn Bách Công nhìn kính chiếu hậu thấy Tô Hồng Tụ có chút hồn bay phách lạc, mỉm cười có ý xin lỗi nói: "Hồng Tụ, ba người chúng tôi gặp mặt, không tránh được nói nhiều lời, nếu đối với cậu có chút lạnh nhạt, cậu cũng đừng để ý nhé!"
Bên kia im lặng, bỗng nhiên lại nhảy ra một câu: "Bây giờ đang làm gì?"



Tô Hồng Tụ không hiểu, nhưng vẫn vội vàng trả lời: "Đang ngủ."



Bên kia im lặng lần nữa, mới trả lời: "Vậy cô ngủ đi."



Tô Hồng Tụ không thể làm gì khác hơn trả lời: "Vâng."



Cô gửi xong tin nhắn này, không biết làm sao lại không muốn đăng xuất, nên nằm ở trên giường giơ điện thoại di động lên nhìn.



Nhìn chằm chằm biểu tượng hình cái đầu nho nhỏDĐLQĐ, cũng không biết đang chờ đợi cái gì.



Nhưng cái đó hình cái đầu giống như đi ngủ, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.



Sau đó tay cô giơ điện thoại di động có chút mỏi, liền để điện thoại ở cạnh gối, cách một lát lại cầm lên xem một chút, vẫn không có động tĩnh gì. Đầu nhỏ giống như rất an tĩnh ngồi ở chỗ đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.



Tiếp sau đó, cô giống như mơ hồ ngủ thiếp đi, trong giấc mộng, nằm mơ thấy Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn cô, không nói một câu.



Cô muốn nói gì đó với anh, nhưng giống như bị câm, thế nào cũng không nói ra được, trong lòng quýnhDĐLQĐ lên liền tỉnh, sau khi tỉnh lại cô vội vàng cầm điện thoại lên, phát hiện biểu tượng đầu nhỏ đã là màu xám tro ở trạng thái đăng xuất.



Nhìn giờ đã là hai giờ đêm.



Cô lặng lẽ thoát ra msn, tắt Internet.



Một đêm này, Tô Hồng Tụ nằm ở trên giường nửa tỉnh nửa mê, cô không biết rốt cuộc cô có ngủ hay không nữa?



Sáng sớm hôm sauDĐLQĐ, đầu cô đau như nứt, tinh thần uể oải, cầm lên điện thoại di động, cô gọi cho Tôn Kiến Nghiệp.



Tôn Kiến Nghiệp giống như vẫn còn đang ngủ, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"



Tô Hồng Tụ cười nhẹ nói: "Tôi suy nghĩ xong rồi, chúng ta chính thức xác định làm người yêu được không ?"



Bên kia Tôn Kiến Nghiệp lập tức tỉnh táo, dừng lại một látDĐLQĐ, rồi nói: "Được!"