Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Mạnh Tư Thành mím môi nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ, do dự một chút mở miệng nói: "Nếu không —— nếu không cô nằm ở đây nghỉ một lát đi."



Lúc đầu Tô Hồng Tụ còn chưa hiểu ra, ngay sau đó cô chợt nghĩ ra ý tứ của anh. Nằm nghỉ ở đây, có thể là ở đâu, không phải là nằm xuống chiếc giường anh đang nằm đấy chứ?



Trong đầu cô lập tức nổ ầm một tiếng, trên mặt đỏ lừ. Vừa rồi vì cô quá lo lắng cho bệnh tình của Mạnh Tư Thành mà bỏ qua hơi thở mãnh liệt của phái nam trong phòng ngủ này, bây giờ một lần nữa phả vào mặt cô, bao quanh cô, khiến cô có cảm giác khó thở. Mà người đàn ông ở trước mắt cô này, mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, càng làm cho cô có một loại cảm giác bị bức bách và nóng nực, khiến cô không dám đến gần, giống như chỉ cần hơi một tí đến gần anh, cả người cô sẽ run rẩy không kềm chế được.



Cô cắn môi nhìn về phía Mạnh Tư Thành, thấy Mạnh Tư Thành nằm ở đó hơi nghiêng mặt đi, cô chỉ nhìn thấy gò má của anh. Gò má anh có đường cong kiên nghị, môi mím chặt tạo cảm giác nghiêm túc, giống như vừa rồi anh không nói cái gì cả.



Nhất thời cô không biết nên nói gì, cô có thể nói đồng ý sao? Cô nam quả nữ đêm khuya, hai người cùng ngủ trên một chiếc giường?



Cô cúi đầu, mặc dù đêm hôm khuya khoắt cô chạy đến nhà của anh, nhưng đó là vì anh bị bệnh! Dĩ nhiên cô cũng không quên, hai ngày trước cô mới đồng ý cùng đối tượng hẹn hò chính thức xác định quan hệ.



Lúc cô đang nàng nghĩ phải trả lời thế nào, liền nghe thấy giọng nói hơi buồn bực của Mạnh Tư Thành: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ cô mệt mỏi thôi." Sau đó anh lại nói tiếp: "Dù sao giường cũng khá lớn."



Đúng vậy, giường khá lớn, nhưng bất luận lớn cỡ nào, thì đêm hôm khuya khoắc cô nam quả nữ cùng nhau nằm ở phía trên, việc này đều cảm thấy có điều mập mờ và khiến người khác hiểu lầm. Tô Hồng Tụ tự nhận bản thân cô không có loại hào phóng không để ý việc đó, cũng hiểu coi như cô nằm ở trên giường cũng không thể ngủ được.



Để cho cô ngủ cùng một giường với người đàn ông cô chỉ cần đến gần một chút cả người liền khẩn trương, cô có thể bình tĩnh được sao? Làm sao cô có thể ngủ được?



Mạnh Tư Thành đợi thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của cô, chợt có chút phiền não và không kiên nhẫn nói: "Thôi, tùy cô, tôi đi ngủ đây." Nói xong lật người nằm nghiêng, cũng không nhìn Tô Hồng Tụ một cái, chùm kín chăn cả người đi ngủ.



Tô Hồng Tụ đứng ở đó một lúc lâu, nghĩ thầm để anh chùm kín chăn ngủ như vậy không tốt, rốt cuộc cô thử vươn tay ra, mang theo sợ hãi, nhẹ nhàng đem chăn của anh kéo xuống, giúp anh không bị khó thở.



Mạnh Tư Thành đang nhắm mắt, không biết đang ngủ thật hay ngủ giả, cũng không có kháng nghị, mặc cho cô đem chăn hơi kéo xuống.



Tô Hồng Tụ cảm giác ngón tay cô cầm góc chăn cũng hơi nóng lên, vì vậy vội vàng hơi kéo xuống chăn rồi lập tức rụt tay lại.



Thật ra ban đầu Mạnh Tư Thành vẫn chưa ngủ, còn cố dựng lỗ tai nghe động tĩnh của Tô Hồng Tụ, ai ngờ chờ cả ngày, Tô Hồng Tụ trừ giúp anh kéo chăn, rồi không hề có bất kỳ động tác nào khác, trong lòng anh tất nhiên thất vọng cực kỳ. Sau đó do tác dụng của thuốc, hơn nữa đầu anh cũng đang choáng váng, rất nhanh anh đã đi vào giấc ngủ.


Cô như cái xác không hồn từ từ đi xuống cầu thang, đi đến phòng khách, ngơ ngác ngồi ở ghế sa lon .



Sau này cô nên làm gì đâydiendanlequydon.com?



Tình yêu, thực quý giádiendanlequydon.com, cô nên đi tranh thủ sao? Nếu như đi tranh thủ, cô dùng cái gì đi tranh thủ?



Trong đầu cô không ngừng nhớ lại hình ảnh cô gái có nụ cười ngọt ngào trong ảnh, còn có nụ cười nhàn nhạt của Mạnh Tư Thành, tim cô sớm đã rơi vào một mảnh lạnh lẽo.



Cô không biết đã ngồi ở chỗ này bao lâuDĐLQĐ, chỉ biết trời bên ngoài dần sáng lên, mà chân tay của cô cũng hơi cứng ngắc.



Cuối cùng giữa một mảnh mờ mịt, cô miễn cưỡng đứng lên, tự nhủ với bản thân, tình yêu đối với cô có lẽ quá mức xa xỉDĐLQĐ, vì yêu mà bất chấp tất cả theo đuổi hiển nhiên cũng không phải chuyện Tô Hồng Tụ sẽ làm.



Cô còn có mẹ già ở đang chờ côDĐLQĐ, cô còn cần tự trang trải cuộc sống của mìnhDĐLQĐ, một cuộc sống bình thường và hạnh phúc.



Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ cố gắng đem phần tình yêu này mai táng ở trong lòng, cô sẽ cố gắng đi tìm hiểu những điểm tốt đẹp của Tôn Kiến Nghiệp, tương lai nếu thấy hợp lý để kết hôn, thì cô muốn cố gắng làm một người vợ người mẹ tốt.



Cho dù không có tình yêu, cô cũng có thể hạnh phúcDĐLQĐ, người bình thường lấy được hạnh phúc bình thường.



Lúc cô đang mờ mịt đứng lên, định phòng bếp xem một chút thì cửa chính bị mở ra, một người phụ nữ trung niên nhìn phúc hậu đi tới.



Người phụ nữ trung niên thấy cô, hơi kinh ngạc, ngay sau đó lễ phép tự giới thiệu bản thân là người giúp việc cho nhà họ Mạnh, gọi dì Quách. Tô Hồng Tụ vội vàng mỉm cười chào hỏi, nói cô là nhân viên công ty của Mạnh Tư Thành, Mạnh Tư Thành ngã bệnh, tới đây chăm sóc một chút.



Dì Quách kinh ngạc quan sát Tô Hồng Tụ lần nữa, mà Tô Hồng Tụ dưới loại ánh mắt muốn tìm tòi quan sát cảm thấy không được tự nhiênDĐLQĐ, hơn nữa cả đêm cô không được nghỉ ngơi tốt, xác thực có hơi mệt, liền vội nói tình hình hiện tại của Mạnh Tư Thành, cũng nói cho dì Quách biết trong phòng bếp có cháo, lát nữa phiền bà mang tới cho Mạnh Tư Thành.



Ánh mắt của dì Quách vẫn mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.



Tô Hồng Tụ nghĩ nếu dì giúp việc đã đếnDĐLQĐ, cô cũng không cần thiết ở lại đây nữa, nhẹ nhàng lên tầng, lấy áo khoác và túi xách, vội vàng xuống tầng rời điDĐLQĐ.