Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 31 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


"Tôi hiểu, thì ra qua nhiều năm như vậy, tôi cũng vậy vẫn thích anh."



Nghe được những lời này, trong mắt Mạnh Tư Thành đột nhiên sáng lên, anh nhìn Tô Hồng Tụ, lại thấy trên mặt Tô Hồng Tụ mang theo đau thương cùng tuyệt vọng, vốn có chút vui mừng nhưng hiện tại tâm liền từ từ chìm xuống.



Tô Hồng Tụ giơ tay lên, lau nước mắt bên quai hàm, mang theo giọng mũi nói: "Mạnh Tư Thành, tôi thích anh, nhưng hai chúng ta không thể anh có biết không?"



Trong mắt Mạnh Tư Thành mờ đi, mở miệng trầm thấp hỏi: "Tại sao?"



Tô Hồng Tụ cắn môi, buộc bản thân không rơi lệ nữa, bất đắc dĩ cười nói: "Mạnh Tư Thành, anh yêu thích tôi, nhưng cái thích ấy là ngôi sao ở trên cao nhìn xuống, anh thương hại tôi đồng tình tôi, thậm chí cho rằng có thể khống chế được tôi, phải không?"



Mạnh Tư Thành im lặng, mím môi không nói.



Trong mắt Tô Hồng Tụ lóe lên lệ quang nói: "Chúng ta cho tới bây giờ đều là bất bình đẳng, anh vẫn luôn ở trên cao nhìn xuống tôi, mà tôi cũng vẫn luôn là người ngẩng đầu nhìn anh, anh ở trước mặt của tôi cho tới bây giờ đều là lạnh lùng thâm trầm, còn tôi ở trước mặt anh cho tới bây giờ đều là nơm nớp lo sợ, hai người chúng ta như vậy, làm sao có thể ở chung một chỗ đây?"



Mạnh Tư Thành nâng mắt nhìn lên, ngưng mắt nhìn gương mặt còn vương nước mắt của Tô Hồng Tụ nói: "Tô Hồng Tụ, em nói em cũng yêu thích tôi ."



Anh một mực nhắc lại những lời này, cô cũng thích anh, không phải sao?



Nhưng nếu như cô cũng thích anh, tại sao bây giờ hai người lại trở nên nông nỗi này?



Tô Hồng Tụ thê lương mà cười nói: "Mạnh Tư Thành, hai người ở chung một chỗ không phải chỉ có thích là được. Đúng vậy, lúc trước tôi muốn tìm một người thích hợp để gả, không cần yêu, chỉ cần hai người có thể chung sống hòa thuận ở cùng nhau cuộc sống, như vậy ta liền có thể hạnh phúc. Nhưng nếu như mà ta biết cái gì là yêu, nếu như mà ta biết tự ta ở yêu, ta lại không biện pháp tiếp nhận cùng mình người yêu miễn cưỡng như vậy ở cùng nhau."



Mạnh Tư Thành chau mày nói: "Tôi không hiểu rõ ý của em." Nếu như cô cũng thích anh,thì mọi chuyện cần phải phức tạp như thế sao? Mạnh Tư Thành không cách nào hiểu được, tại sao đã qua nhiều năm anh vẫn như cũ bị cô từ chối. Tại sao hôm nay anh đã có được tất cả lại như cũ không chiếm được Tô Hồng Tụ.




Giọng nói của mẹ Tô nhẹ nhàng an ủi nói: "Hồng Tụ, bộ dáng vừa rồi của con, làm mẹ giật cả mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đấy. Thật ra công việc, từ chức thì từ chức, cùng lắm thì không làm, chỉ cần người không có việc gì là được."



Trong lòng Tô Hồng Tụ áy náy, biết bộ dạng vừa rồi của cô nhất định khiến mẹ suy nghĩ lung tung.



Mẹ Tô an ủi Tô Hồng Tụ một hồi, Tô Hồng Tụ cũng đành phải theo ý của mẹ, nói cô không sao, cuối cùng mẹ con hai người cũng cười rồi cúp điện thoại.



Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Hồng Tụ cảm thấy vô cùng thê lương. Nói gì không có công việc không sao, chỉ là hai mẹ con an ủi lẫn nhau thôi! Kỳ thật lấy tình cảnh của cô, công việc rất quan trọng, vô cùng quan trọng, so với lòng tự ái hư vô mờ mịt, so với tình yêu thì quan trọng hơn nhiều!



Nghĩ đến một phen vừa bị nhục nhã kia, loại tình yêu vô vọng này, sự kiên trì buồn cười, cùng với tương lai mong manh, nước mắt chợt từ trong vành mắt trào ra. Giờ khắc này mới biết thì ra sự tỉnh táo kiên quyết vừa rồi đều là giả, là cô ngụy trang ở trước mặt anh ra một tấm áo khoác tự cho là đúng!



Cô cho tới bây giờ đều là hèn yếu vô dụng, cô cho tới bây giờ đều là hèn mọn yếu đuối!



Tô Hồng Tụ, trên thế giới này cô vốn là loại người buồn cười đáng thương nhất, cái gì cũng sai cũng không có chút ý nghĩa nào để kiên trìDĐLQĐ!



Cô cảm thấy giống như có một thanh đao đang đục khoét trong lòng cô, đau đến tận cùng. Vươn tay raDĐLQĐ, run rẩy che tim, sau đó chán nản ngã ở trên giườngDĐLQĐ.



Đây là một buổi đêm gió lạnh thổi ào ào, đây là một buổi đêm cô đơn và lạnh lẽo.



Tô Hồng Tụ nằm lỳ ở trên giường, để mặc cho nước mắt của cô cọ rửa áo gối.



Ngày mai, cô lại có thể cười đối mặt với cái thế giới này, nhưng tối nay, hãy để cho cô phóng túng khóc một cuộc thôi.